Chương 54

Hương Vân nói: 'Ðòi được gần đủ. Ðến phiên hai em trả nợ chàng đó' Hai cô em nghe xong vừa mừng vừa thẹn như học trò thi rớt gặp qưới nhân làm tay trong phù trợ, mới cười đáp: 'Xin mừng chị mới cho tụi em thêm ông anh rể' Nói là mừng, chứ thiệt ra không phải là mừng, mà có ý một là đố kỵ, hai là chòng ghẹo, ba là ý nói sự thật chưa chắc đã vậy. Phụ nữ thường nói bóng gió với nhau như thế. Nếu quả thật nàng nọ không được việc chi, nghe nói chắc cãi lại. Nào ngờ, Hương Vân đã không thẹn chối, mà còn cười chúm chím, nói: 'Các em nói lời mừng chị, nhưng tiệc mừng quyết không thể thiếu, thế nào rồi cũng có ngày phải lo đãi thôi' Thụy Ngọc nói: 'Như vậy hôm ấy anh rể đâu, có cho ra mắt được không?' Hương Vân cố ý làm khó, nói: 'Các em đã gặp qua, được lạy chào rồi, bất tất gặp nữa' Thụy Ngọc nói: 'Lúc đó còn là người lạ, chàng vái chào, tụi em không tiện đáp lễ, bạy giờ là chỗ bà con chí thân rồi, gặp lại có sao đâu. Ðể tụi em đáp lễ, kêu là đại ca cho thân, có phải là hay, hay không?' Hương Vân nói: 'Muốn gặp thì có khó gì. Các em muốn lúc nào cũng được, muốn giờ Dần thì gặp giờ Dần, muốn giờ Mẹo thì gặp giờ Mẹo. Chỉ ngại khi gặp, anh không dám lạy chào lia lịa như trước e thất lễ với hai cô em, cho nên chưa dám gặp là thế.' Thụy Ngọc nói: 'Ngày trước chàng không có người kềm chế nên làn càn, thiếu suy xét, bây giờ thì đã có chị là chúa ghen một bên, thì làm sao còn dám phóng túng.' Thụy Châu nói với Thụy Ngọc: 'Em nói làm gì cho uổng công. Người yêu của chị ấy, dễ gì chị ắy cho gặp. Trước chị em mình cùng thề với nhau rằng có họa cùng chịu, phước cùng hưởng, nhưng có mấy ai giữ lời. Nay chỉ mong chị ấy bỏ qua cho chuyện vái chào ngày trước là đủ, chớ bàn đến chuyện xa vời' Hương Vân nghe nói, biết hai cô sốt ruột nên không đùa nữa, trả lời nghiêm trang: 'Hai em đừng lo, chi không phải là người như thế đâu. Nếu chị ích kỷ, chị đâu nói ra để các em cùng hưởng, chỉ cần ở bên nhà suốt ngày đêm vui thú với chàng, đâu có nói ra làm chi, tội gì đem cái ghen nhà mình đem đến ghen ở nhà người. Nếu hôm nay chị đã nói cho các em, thì chị đâu phải là xấu. Bây giờ ba chị em mình hãy tính với nhau thế nào cho thật công bằng. Chị em phải hòa thuận, không phân bì với nhau về sau. Ðồng ý mọi điều rồi chị gọi chàng đến cho các em.' Thụy Châu nói: 'Như vậy mới đúng lời thề. Xin chị cứ lập ra một qui định. Tụi em làm đúng theo lời, cần gì phải bàn luận nhiều.' Hương Vân nói: 'Hồi trước, chị gặp chàng cũng là trước các em, sau này cùng ăn nằm với chàng cũng là trước các em. Theo phép mà nói, thì phải phân thê, thiếp, lớn bé khác nhau, vì thế nếu chia phần, chị được lãnh phân nữa, còn phân nữa thì hai em chia nhau. Nhưng mình là chị em thân thiết, không nên tính như thế, cũng không cần lo tính cách gì khác, cứ theo thứ tự chị em trong nhà. Bất luận là thân mật với chàng ban ngày hoặc ban đêm, cứ theo thứ tự lớn trước nhỏ sau, lớn tuổi trước, nhỏ tuổi sau, được vậy là êm đẹp nhất, không ai so bì, các em có bằng lòng không?' Thụy Châu, Thụy Ngọc đều đồng ý, nói: 'Tính này thật công bằng, chỉ sợ chị chịu thiệt mà thôi, còn tụi em xin vâng.' Hương Vân nói: 'Rất hay, Hãy lấy giấy để chị thảo ít hàng mời chàng đén.' Thụy Châu, Thụy Ngọc vui mừng khôn xiết, người lấy giấy, kẻ mài mực. Hương Vân cầm bút viết hai câu: Thiên thai chư nữ hữu Tương ước kiến Lưu lang Có nghĩa: Mấy người bạn gái chốn Thiên Thai Hẹn nhau cùng gặp chàng họ Lưu. Viết xong hai câu thơ, Hương Vân bỏ bút xuống, cuộn lại mấy vòng rồi bỏ vào trong tay áo. Thụy Ngọc nói: 'Tại sao chỉ viết hai câu? Còn phần sau thế nào? Tóm lại, bài này viết theo thể gì?' Thụy Châu nói: 'Em hiểu chủ ý của chị Vân rồi. Chị không nỡ để anh ấy phải moi óc, nên dành hai câu kia cho anh ấy tiếp, đỡ khỏi viết lại hồi thiếp. Làm gì thương dữ vậy?' Hương Vân cười, dán thư lại rồi trao cho a hoàn. Nàng dặn a hoàn đem về nhà mình rồi chờ ném qua bên kia vách ván nơi vườn sau cho Bán Dạ Sinh, và đợi lấy hồi tự đem về. A hoàn đi xong, ba người lại tiếp tục câu chuyện ban nãy. Thụy Châu nói: 'Ðể em hỏi chị, làm sao chị rước anh chàng vào nhà cho được? Cho đến nay, hai người đã từng trãi với nhau bao nhiêu lần rồi?' Hương Vân bèn kể hết. Nào đêm đó chàng trèo tường chui vào nhà như thế nào, ban ngày chàng chui ra như thế nào, hai người đã ngủ mấy đêm, hoan lạc ra sao. Thụy Châu nói: 'So với anh nhà, thành tích chàng ra sao?' Hương Vân nói:
0 bình luận