Chương 53

Chuyện báo thù của Quyền Lão Thực nhân quả thế nào tuy chưa nói hết, nhưng mười phần lão cũng trả được tám, chín rồi, còn một hai phần xin hoãn lại sau. Bây giờ hãy nói một lần cho đã khẩu những việc đắc ý của Bán Dạ Sinh, đợi qua những khi hắn cực kỳ khoái lạc về sau mới chịu khổ. Ðêm nay Sinh ôm Hương Vân trong lòng cùng ôn chuyện ngày xưa. Sinh biết ba người đẹp kia thế là cùng một nhà, trong số hai cô trẻ rất tâm đầu ý hiệp. Vì chuyện dài đêm ngắn, lại không muốn lãng phí thì giờ giao hoan, Sinh không hỏi thêm gì nữa. Cho đến khi cái đêm đầu tiên ấy đã tàn, cuộc vui đã mãn, các đêm sau Sinh mới hỏi tiếp. Hương Vân nói: 'Một người mà em gọi là cô, là con gái nhà Hoa Triều Nhật Sinh. Tên cô ấy là Hoa Thần. Một là vì cô ấy vai lớn, hai là vì cô ấy nhiều tuổi, nên tui em không tiện gọi tên, chỉ gọi là cô Thần. Chồng cô chết đã mười năm nay, cô cũng muốn tái giá, nhưng kẹt con còn nhỏ phải thủ tiết. Còn hai hai cô mà em gọi là muội muội, chính là cháu ruột của cô Thần, cô lớn tên là Thụy Châu, cô nhỏ tên Thụy Ngọc. Chồng của Thụy Châu tên Ngọa Vân Sinh, chồng của Thụy Ngọc biệt hiệu là Ỳ Vân Sinh, hai chú này là anh em cùng mẹ. Ba người này tuy ở riêng nhưng thực ra nhà người nọ thông với nhà người kia, chỉ cách nhau cánh cửa, riêng em thì ở xa hơn, cách một căn nhà. Nói chung bọn em đều ở cùng khu cả. Hôm qua mình gặp nhau, em những tưởng anh dọn đến đây cho gần họ, chứ không phải vì em, bởi vì tuy đã ở nửa năm rồi mà anh nào có tìm đến thăm em. Cho nên em buồn, nhưng bây giờ hiểu ra là không có chuyện ấy.' Bán Dạ Sinh càng nghe càng mừng, lại nhớ lời Tái Côn Lôn trước đây cho biết ba người đàn bà giàu sang, trong là chị em, mà bên chồng bạn dâu, còn hai người chồng quả hệt như lời Hương Vân tiết lộ. Ðủ rõ con mắt của kẻ đạo tặc và con mắt của phường hiếu sắc in như nhau, không khác một mảy. Sinh bèn hỏi Hương Vân: 'Hôm qua, em có nhã ý hứa cho anh được gặp một trong hai cô em. Vậy đến hôm nào mới được?' Hương Vân nói: 'Cũng sắp rồi đấy. Năm ba hôm nữa, em sẽ qua bên ấy, thế nào cũng nói rõ đầu đuôi trước cho các cô ấy, xong sẽ đưa anh đến gặp. Hai anh em nhà ấy là học trò của chồng em. Họ sắp sửa lên kinh tham học, chồng em cũng đi cùng. Vì sợ em ở một mình không người bầu bạn, nên chồng em bảo em qua ở chung với hai em. Trong vài ngày nữa là em phải qua bên đó, mà đã đi rồi thì không trở lại nữa, thôi thì mình cùng gặp cả nhau nơi đằng ấy.' Nghe đến đây, Bán Dạ Sinh như mở cờ trong bụng, nghĩ chẳng khác nào trời đất quỷ thần chiều mình, bắt ba người đàn ông cùng đi xa một lúc, chừa lại ba người đẹp cho mình mặc tình thao túng Thật vậy, mấy ngày sau, ba thầy trò lên đường. Còn Hương Vân với Bán Dạ Sinh hương lửa đang nồng, quen hơi bén chỗ, rời nhau quả khó, Việc giới thiệu cho hai cô em gái dầu sao cũng hứa lấy có mà thôi, bởi nàng nghĩ đến người chỉ có ba, mà nghĩ đến mình tới bảy phần. Nhưng rồi hôm sang ở nhà Thụy Châu, Thụy Ngọc, sau vài câu mưa nắng, nàng hỏi: 'Lâu nay, hai em vẫn đến miễu Trương Tiên dâng hương chứ?' Thụy Ngọc đáp trước: 'Em chỉ đi có một lần rồi thôi. Chẳng lẽ cứ dâng hương mãi sao?' Hương Vân nói: 'Có anh chàng đẹp trai đến thế lạy chào, thì cho dù một ngày, năm ngày đi dâng hương một lần, cũng được đi' Thụy Châu cười nói: 'Muốn đi dâng hương lần nữa, có điều không có quạt tặng người, cứ tay không coi không được.' Hương Vân nói: 'Chớ cười. Tất nhiên chị mất quạt tặng người ta. Nhưng gặp thì chàng chỉ lạy hai em, quả đã vì hai em mà hồn siêu phách lạc. Hồn vía đã theo hai em, chắc sống dở chết dở' Thụy Ngọc nói: 'Phải đấy, nhắc đến chuyện này, tụi em cũng thấy có chỗ khó hiểu. Tại sao chàng si mê như thế, tưởng chừng ngay sau đó sẽ tìm tụi em, vậy mà mãi nào thấy bóng chàng' Hương Vân nói: 'Chị nghe đồn chàng một mình vò võ tương tư. Tìm không gặp các em thì biết làm thế nào?' Thụy Châu nói: 'Chưa chắc là chàng tưởng nhớ hai em, chỉ e tại chiếc quạt kia khiến người ta trông vật nhớ người mà sinh ra bệnh tương tư đấy thôi' Hương Vân nói: 'Ðau tương tư vì lượm quạt quả có, chứ không phải không có, nhưng may mà căn bệnh không trầm trọng nên dễ chữa, chứ còn đau tương tư vì cúi lạy thì nguy hiểm vô cùng, nhất thời trị không khỏi chỉ có chết, e rằng các em cũng liên lụy.' Thụy Châu,Thụy Ngọc thấy nàng nói úp mở khả nghi, bèn cùng lại gần nhìn ngó nét mặt. Hương Vân vừa nói, vừa cười, có vẻ như muốn gạt ai vậy. Hai cô em cùng nói: 'Trông chị đắc ý như thế, chắc đã đòi được người ta món nợ quạt rồi, chứ gì?'
0 bình luận
aaa