Chương 52

Thế mà, lão cứ thọt thẳng dương vật vào nàng, cho là đàn bà ưa mầu mè nói vậy thôi, nên miệng tuy nói là không đường đột mà vẫn cứ đường đột. Quý Hương chịu không nổi, cáu kỉnh đẩy ra mà gắt rằng: 'Ðồ thô bỉ ở đâu, bóc vắn cắn dài. Mới vừa nói đã quên hết lời. Phải thong thả, chứ đau người ta muốn chết' Quyền Lão Thực thấy đẩy vào vất vả, biết nàng nói lời ban nãy là tình thật, nên cảnh tỉnh, nói: 'Không nói dấu gì tiểu thơ, đậy chưa từng được gần đàn bà nhiều, tiểu thư quá đẹp, da thịt mịn màng, đây không cầm lòng được, đâm nóng lòng mong thọc nó vô tuốt luốt sớm chừng nào hay chừng ấy. Nay làm tiểu thư đau, xin tha lỗi cho, đây sẽ đoái công chuợc tội' Nói xong mấy câu, lão cầm dương vật xoa quanh âm hộ, hết bên này tới bên kia, mơn trớn loanh quanh nhưng không hề đút vào trong. Cách này lão học được từ Diễm Phương lúc mới cưới, khi đút vô mình nàng cũng khó khăn, phải lấy dương vật cọ quẹt kích thích cho nàng thêm hứng, cửa động đào mới từ từ nở rộng, dâm thủy nhỉ trơn rồi mới đút dương thẳng vô được. Phương pháp này Diễm Phương đặt tên là 'Khơi nguồn gạt sỏi', lần nào cũng đạt kết quả. Quả nhiên mưa xuân rỉ rả, giúp cho người chèo đẩy thuyền suông xẻ. Quý Hương mới đầu thấy lạ, hỏi: 'Sao lẩn thẩn làm chi mãi vậy?' Lão Thực bảo nàng rằng: 'Xin chờ một lát mà coi' Quả nhiên lát sau, Quý Hương bỗng rướn mình lên, mưới ngón tay búp măng nắm đầu tướng địch đặt trước cửa động đào khúch khích cười rằng: 'Bây giờ đúng lúc đúng chỗ rồi đây. Làm gì thì làm đi' Quyền Lão Thực bấy giờ mới thúc cho dương vật nhập cung. Tuy nhiên cố sức nhấn cũng chi vô sau được vài phân, nhưng nhấn cỡ hai chục lần thì nguyên khúc củi vốn dài trẹn tám tấc, lớn đến nỗi bàn tay nắm không giáp vòng, đã chui hẳn vào được vào xuân cung trọn vẹn. Quý Hương thấy lão chịu khó kiên trì như nthế, thầm mãn nguyện. Hai tay ôm ghì tình nhân tỏ vẻ biết ơn, nói: 'Toại Tâm ơi, mới chơi đàn bà mà đã khéo thay, chồng em là tay chơi gái, nhưng có bao giờ làm em sướng như vầy.' Nghe nói như vậy, Quyền Lão Thực càng chăm chỉ thúc dương vật tới lui, không hoãn đãi không vội vàng, không nhặt không không khoan. Quý Hương mê mẩn, chốc lát lại cất tiếng i a ngợi khen. Từ hồi cha sinh mẹ đẻ, nàng mới được nếm mùi yêu đương này lần đầu. Hai người quần thảo thỏa thích, mải đến tảng sáng, lão Quyền mới mò về nhà. Từ đó trở đi, Quý Hương chẳng đêm nào chẳng ngỏ cửa cho Quyền Lão Thực. Lúc đầu họ còn giấu Như Ý, về sau liệu không giấu nổi dược nữa, họ thú thật cho Như Ý nghe. Quý Hương ngại Như Ý ghen, nên hết sức thân thiện với nó. Bên ngoài, hai người là chủ tớ, nhưng trong là vợ lớn vợ bé. Họ chia nhau hoặc mỗi người ngủ một đêm đến sáng, hoặc người ngủ từ đầu hôm đến nửa đêm, người ngủ từ nửa đêm đến sáng, thậm chí có khi cao hứng cả ba cùng ngủ chung giường với nhau. Quyền Lão Thực cực kỳ khoái chí, trên giương không còn phân biệt nổi ai là Ðại nương, ai là Tiểu nương của mình nữa. Rốt cuộc lại, Quyền Lão Thực hồi đầu nói là đến đây để trả thù, định khi nào vợ kẻ thù lọt vào tay là sẽ chơi vài ba tháng rồi bỏ, không thể để cho đàn bà mê hoặc, vậy mà sáng dâm chiều dục, hao tổn tinh thần, thành ra bây giờ lại bị vợ kẻ thù hành xác. Không ngờ, Quý Hương chung đụng với Quyền Lão Thực ít lâu sau thì cấn thai. Mới đầu còn nghi chưa quyết, nhưng vài ba tháng sau bào thai hành, nàng tìm đủ cách để phá nhưng không xong. Bèn khóc lóc với lão Quyền: 'Ðời em sống chết là ở mình. Anh cũng biết tính của cha em. Nói một câu sai còn không xong, huống hồ là việc tày đình này, ông khi nào dung tha được. Mai này mà đổ bể, chắc chỉ có chết mà thôi, chi bằng bây giờ em chết trước cho rồi.' Nói xong định treo cổ chết. Quyền Lão Thực đôi ba phen tìm lời khuyên giải, nàng đáp: 'Nếu mình muốn em đừng chết, thì hãy nghĩ mưu kế gì để đưa em đi trốn nơi khác. Một là để tránh hậu hoạn, hai là để mình chính thức thành vợ chồng lâu dài với nhau, ba là để cho đứa con trong bụng, dù trai dù gái nhưng cũng là xương thịt của minh, khỏi phải chết oan. Làm được một việc mà cứu được hai mạng sống, mình nghĩ sao?' Quyền Lão Thực nghe nàng nói có lý, quyết định thu thập đò tế nhuyễn, một đêm đợi khi Thiết phi đạo nhân ngủ, mở cửa cùng nàng đi trốn. Nhưng họ đi đâu, hậu quả thế sau này thế nào, xin xem hồi thứ mười tám sẽ rõ. XV Ðồng minh chung vui tới sáng Chị em cùng hưởng đều nhau
0 bình luận
aaa