Chương 51

Lần này trong phòng để đèn, giường không bỏ màn. Lão để vợ mình trần ngồi trên mép giường, còn lão đứng trước mặt kéo Như Ý lại cho nó lấy tay mân mê dương vật mình. Tay vợ lão nắm không giáp vòng cái khúc củi dài hơn sáu tấc. Quý Hương rùng mình, miệng suýt kêu thành tiếng. Ôi chao, so với chồng mình thật chẳng khác gì con voi đứng cạnh con ngựa. Rồi việc chính cũng xảy ra. Lão kia lù đù mà sao đút được bửu bối vào được một cách suông sẻ chứ không như mấy đêm trước, con Như Ý chẳng còn than khổ gì cả, lão đưa đẩy dương vật tới lui y như con thoi trên khung dệt vậy, liên tu bất tận có tới ngàn lần chứ không ít. Quý Hương ngó một hồi bỗng muốn xây xẩm mặt mày. Bên trong xem ra con Như Ý chả đau đớn chút nào, coi bộ phỉ dạ là khác. Tiếng rên của nó cất lên vang tới tận tai Quý Hương, làm chân tay nàng càng thêm bủn rủn. Trước đây Quý Hương đã đau khổ giùm cho nó thì bây giờ lại cảm thấy khoái lạc cùng với nó. Lạ thay dâm thủy nàng nhỉ ra tự hồi nào, lại còn nhiều hơn nước dâm nàng tiết ra khi so với lúc chính mình hành sự nữa. Quần nàng đã hết còn khô, mà vớ dài nàng mang cũng dính ướt bên háng. Sau khi về buồng, nàng trằn trọc, lại thầm khen gã gia nhân tài nghệ đáng được làm vai chính trong bất cứ sách Xuân cung nào. Từ đó về sau, Quý Hương chỉ để ý nơi sức vóc của Quyền Lão Thực, mà Quyền Lão Thực từ khi vào ở trong nhà cũng không còn thực thà nữa. Gặp Quý Hương, lão ta cứ liếc luôn và mỗi lần như vậy, Quý Hương đều tươi tỉnh đáp lại. Cả hai đều hiện vẻ đồng lỏa bí mật, mỗi khi giáp mặt nhau. Một hôm Quý Hương cởi quần áo đi tắm. Ðang nằm trong bồn nước thì lão Thực cũng đang lẩn quẩn bên ngoài. Nghe tiếng chân, Quý Hương ỡm ờ lên tiếng: 'Tôi đang tắm, ai đang ở ngoài đó?' Quyền Lão Thực nghe hỏi, biết lúc này không có ai, mừng rỡ ngó quanh rồi lại gần, chọc ngón tay khoan một lỗ nơi cánh liếp bằng giấy rồi ghé mắt dòm vào trong. Ban nãy, Quý Hương ngồi trong bồn nước, xây lưng ra phía ngoài, lên tiếng xong, nàng xoay mình ra cửa, đùi dang ngực ưỡn, phô bày toàn thể. Lại không muốn chỗ kín bị chìm dưới nước, mới ngửa cổ , lưng tựa vào thành bồn tắm, đưa mông lên cao. Thế là âm hộ phơi bày, động đào hớn hở, chĩa ra phía cửa. Ðược một lát, lại ngồi dậy, hai tay ôm vuốt âm ho ämột hồi, rồi bỗng dưng cúi đầu nhìn nó mà thở dài. Trước cảnh như vậy, Quyền Lão Thực không chần chờ nữa, đẩy cửa bước vào Nàng tỏ vẻ bối bối, mắng: 'Ghê thay, sao dám cả gan đến thế?' Quyền Lão Thực tới gần quỳ bên cạnh bồn tắm, nói: 'Thôi thôi, tiểu nhân sở dĩ bán mình, chỉ vì muốn được gần gũi tiểu thơ, chưa có dịp thổ lộ chân tình. Tiểu thơ đẹp đẽ như vầy, đành liều mà vào, xin tha tội.' Vừa nói vừa choàng tay ôm nàng. Quý Hương lại mắng' 'Thế này là làm sao? Cả gan thật?' Lời nói rõ ràng là mắng, miệng lại hé mở, cổ ngửa ra sau. Lão Quyền vừa hun hít vừa đáp: 'Trăm sự cô nương tha tội cho' Nói rồi hôn miệng Quý Hương. Quý Hương muốn mắnh thêm vài câu, e thì giờ eo hẹp, lỡ ai thấy, bèn bảo' 'Ngươi muốn gi' Sao không nói ra? Bộ không thấy chật chội bất tiện sao?' Quyền Lão Thực đáp: 'Dạ dạ. Xin tiểu thơ cho tối nay nô tài lại hầu' Quý Hương nói: 'Ban đêm, Như Ý trong nhà, ngươi làm sao mà đi?' Quyền Lão Thực nói: 'Nó ngủ say lắm. Vợ chồng ân ái xong là nó ngủ liền. Có muốn đánh thức, phải lay gọi mấy chục lần. Ðem đêm nô tài đi đâu, nó cũng chẳng biết.' Quý Hương nói: 'Cứ thử coi' Quyền Lão Thực thấy nàng ưng thuận, lại mân mê khắp mình nàng từ trên xuống dưới, ôm mặt hun hít dăm lần bảy lượt mới trở ra. Lúc lão Quyền đi gần tới cửa, Quý Hương muốn cho chắc nên gọi với theo rằng: 'Có đến thật không? Nếu thật, cửa mới ngỏ cho, nếu kh6ng ta đi ngủ phải cài cửa' Quyền Lão Thực nói: 'Xin chớ nghi. Chỉ xin tiểu thơ chờ cho' Hai người hẹn ước ràng rẽ rồi mới chia tay. Chả mấy chốc trời tối. Quý Hương lau mình xong, quần áo không mặc, cơm nước cũng không buồn ăn, trèo thẳng lên giường định chợp mắt chốc lát cho khỏe để tiếp người ta, nào ngờ không sao ngủ được. Thao thức mãi qua canh một, tới đầu canh hai, thì nghe cửa phòng cạch một tiếng. Biế có người đến, nàng kêu khẽ: 'Toại Tâm, phải anh không?' Quyền Lão Thực cũng hạ thấp giọng nói: 'Tiểu thơ yêu quí, đúng vậy' Quý Hương sợ lão quờ quạng trong bóng tối không lên giường đuợc ngay, bước xuống giường nắm lấy tay lão kéo lên, lại sợ lão chưa biết âm hộ của mình rộng hẹp ra sao mà thọc bừa vào, mới khẽ dặn: 'Em biết vật của anh to, không biết có kham nổi không, vậy hãy nhẹ nhàng một chút.' Quyền Lão Thực nói: 'Tấm thân ngà ngọc thế này, phải nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa mới phải.'
0 bình luận
aaa