Chương 50

Hồi đầu, lúc chớm mùi tình chăn gối với chồng, thì người cha nghiêm khắc của nàng là Thiết phi đạo nhân muốn chồng nàng đi kiếm công danh, khiến nàng khổ sở, chẳng khác nào người nghiện bị cai rượu. Nhịn năm ba đêm đã không muốn nổi rồi huống chi sẽ phải chịu đựng năm này sang năm khác, thì còn biết sinh thú là gì. Thôi dành giở mấy quyển Xuân cung ra xem lại, gọi là để đỡ thèm, cũng như người ta nhìn quả mơ cho đỡ khát, vẽ miếng bánh trong cơn đói lòng. Nào ngờ, càng nhìn càng đắm càng ngắm càng say, càng xem hình dâm tình xuân càng lai láng. Nàng còn lôi hết ra, nào những sách dâm đãng như Si bà tử truyện (người đàn bà đa tình), Tú pháp dã sử (chuyện phòng the), Như ý quân(Người chồng hạp ý) rồi đọc ngấu nghiến từ đầu chí cuối, nhưng đâu đâu nàng cũng chỉ thấy nói toàn dương vật của đàn ông, nếu không phải khen cái này cực to, thời kể cái kia thực dài, Ðâu đâu cũng đề cập tới chuyện hành lạc, chẳng hạn người ta có thể rút ra thọt vào bao nhiêu lần, chứ không có chuyện một trăm hay năm chục lần. Tất cả đều cho nàng thấy trong cõi trời đất mông mênh này, với số đàn ông đông đúc là thế, có bao nhiêu chuyện kỳ kỳ quái quái, chỉ cần lấy được một người đàn ông trong số ấy là lạc thú khuê phòng không sao kể xiết, không thể nào hình dung ra hết. Cho dù có đổi làm tiên, làm thánh nàng cũng không màng. Nhưng không biết ngoài đời có những nam nhân với khả năng ân ái như vậy thực không, hay là chỉ có trong tiểu thuyết phong lưu?' Nàng nửa tin nửa ngờ, nằm miết trong phòng ngủ suốt ngày không muốn dậy, lòng riêng rạo rực, trông đợi chồng về mà xả bớt. Nào ngờ ngay cả thư từ cũng không thấy, nên nàng không sao ngăn được lòng oán hận. Lại nghĩ: 'Trong sách nói, chẳng người đàn bà nào mà chẳng dan díu với mấy người đàn ông, đủ rõ đàn bà đi giao hoan với nhiều người cũng có gì là lạ. Mình ngày trước không tu, nên lấy nhầm thằng chồng tệ bạc như thế, ăn ở với nhau không được mấy tháng mà đã đi biền biệt. Với một con người hành dâm như hắn, liệu có thể cầm lòng để đừng sa vào con đường dâm đãng hay không? Nếu hắn đã đi vào con đường ấy, thì mình dù mở cửa sau để đón đàn ông, có gì là quá quắt. Chỉ hận rằng khuê môn bất xuất, nào gặp được ai' Nghĩ đến đó, nàng hết giận chồng lại oán cha mẹ, mong sao họ chết sớm hơn để nàng được tự do rước trai vào nhà. Kịp đếnkhi trông thấy Quyền Lão Thực, thì nàng chẳng khác chim ưng thấy gà, không cần biết ngon dở xấu tốt, miễn ăn tươi nuốt sống được thì thôi. Lúc đầu, thấy lão Quyền đếnlàm công, tuy nàng đã có ý ấy, nhưng một là thấy lão ta quá thực thà, gặp nhau lúc nào cũng cúi đầu, không lẽ đột ngột ngợi ý, hai là lão ta ban ngày thì vào, ban đêm thì ra, cho dù có muốn làm liều cũng không có thì giờ mà cũng không có chỗ nữa. Sau này nghe nói lão chịu bán mình, thì lòng nàng mừng đánh thót. Ngay trong đêm đầu tiên lão ta vào ở trong nhà, là nàng nhất quyết không để lão vuột khỏi tay mình. Lão Quyền hẳn không ngờ mong toại tâm thì sắp được toại tâm, không nghĩ đến đuợc như ý thì lại được như ý. Nàng bồn chồn khi trông cảnh lão Quyền và a hoàn làm lễ kết hôn, lạy xong lơi bàn thờ rồi song song đi về buồng riêng. Ðợi đến đêm, nàng lẻn ra khỏi phòng, men hành lang mà đi trong bóng tối, tới căn nhà nhỏ nơi cuối vườn dành cho đôi vợ chồng mới cưới, tò mò nghe ngóng sự đời. Than ôi, căn buồng đóng kín bên trong tối thui. Ðành áp tai vào vách mà nghe, chỉ thấy tiếng cô dâu than khổ rên lên nho nhỏ. Nàng suy đi tính lại, hẳn rên mãi thế kia, bởi con Như Ý thì tuy đã trên hai mươi tuổi, nhưng vì chủ nhà tử tế không làm bậy nên vẫn còn là xử nữ, mà dương vật Toại Tâm hẳn phải to mới không dễ dàng gì, sức lực hắn phải ghê gớm chứ có thường đâu. Biết đâu chả như các nhân vật trong mấy cuốn dâm thư nàng thường đọc. Thôi thì lần này hãy về phòng ngủ lại, lần sau chúng hớ hênh tha hồ mà xem tận mắt. Lần này hẳn lúc đầu dương vật không vào được, chừng vào được, thì Như Ý kêu khóc thảm thiết đến mấy. Ngay ca Quý Hương nghe lén mà cũng đau giùm cho a hoàn. Nàng vừa đi về buồng riêng vừa nghĩ thầm: 'Con a hoàn này lớn hơn mình vài tuổi. Ðêm động phòng chỉ cần dương vật ngọ ngoậy chốc lát là cho được vào trong, tại sao nó hãi hùng đến nỗi đau một chút chịu cũng không thấu?' Qua đêm thứ hai rồi đêm thứ ba, nàng cũng lén rình, nhưng chỉ nghe than khổ mà không có tiếng nào kêu khoái. Mãi đến đêm kế, mới tận mắt thấy Quyền Lão Thực hành sự.
0 bình luận