Chương 49

'Từ đây về sau, còn phải nhẫn nại. Hãy thong thả mà báo thù.' Quyền Lão Thực là một con người cẩn mật, thấy trong nhà của đạo nhân khuê môn nghiêm túc, lão tuyệt nhiên không lộ vẻ dòm ngó gì cả, mổi lần đi ngang mặt Quí Hương, đàu lão cũng không ngẩng lên, hàng vi lúc nào cũng ra vẻ là một kẻ tôi đòi trung tín. Liên tiếp mấy tháng trời, đạo nhân thấy lão vừa siêng năng vừa thật thà, không liếc ngang liếc ngửa, thì lấy làm thương lắm. Ðạo nhân thầm tính: 'Hôm trước, lúc sắp sửa lên đường, rể mình có để lại mấy lượng bạc bảo mình thuê một đứa tớ khỏe. Mình thấy nô bộc của nhà người ta ham ăn, nhác làm thì nhiều, còn hết lòng hết sức thì ít, vì vậy mình không dám thuê bừa. Mình nghĩ thằng này nghèo, chịu khó làm ăn không người thân thích, thử hỏi nó có muốn tự bán mình cho nhà này để làm tôi tớ trọn đời, cũng không biết chừng nó chịu. Nếu nó chịu bán mình, thì mình gả con a hoàn cho nó. Một khi đã có vợ con ràng buộc rồithì mình cần gì phải lo chuyện khác.' Một hôm đi xem Quyền Lão Thực làm đất, đạo nhân chợt nói khéo vài câu để thử lòng lão: 'Chú chịu cực khổ được như thế kia, sao không lấy vợ đi' Quyền Lão Thực nói: 'Lời xưa có câu: Trí dưỡng thiên khâu Lực dưỡng nhất nhân Có nghĩa: Người dùng trí nuôi được ngàn người Kẻ dùng sức chỉ lo được một thân. Ðả đựa vào thế lực mà sống, chỉ đủ nuôi sống cho mình thôi, sao có thể cưới vợ được.' Ðạo nhân nói: 'Nói thiệt cho chú nghe, nhà ta thiếu một người làm, chỉ vì không có ai vừa ý ta cả. Nay thấy chú siêng năng, ăn ở thực thà, lòng ta muốn giữ chú lại. Nếu quả thật chú bằng lòng thì hãy làm tờ bán mình. Chú muốn ta trả bao nhiêu lượng, ngày chú chịu bán mình cho ta, ta cho vào ở hẳn trong gia trang, lại chọn một ả hoàn gả cho mà thành vợ chồng, hai vợ chồng cùng nhau hủ hỉ, được làm gia nhân thân tín suốt đời trong gia trang này, chú nghĩ sao?' Quyền Lão Thực nói: 'Nếu được như vậy thì con có chỗ nương tựa suốt đời, đâu cần tiền bạc làm chi. Chẳng qua trong giấy tờ, nếu không ghi giá tiền thời lại không phải là tờ bán mình. Thôi thì ông ghi cho bao nhiêu cũng được, thật ra con không lấy đồng xu đồng điếu nào.' Nghe nói vậy, đạo nhân vui mừng ra mặt. Sau khi hai người thỏa thuận với nhau rõ ràng rồi, Quyền Lão Thực không đợi qua ngày sau mà ngay trong đêm đó làm tờ bán mình. Ðạo nhân cũng thế, không đợi qua ngày sau mà ngay trong đêm đó gả a hoàn tên Như Ý cho làm vợ. Từ đó về sau, lão Quyền được dọn vào ở hẳn trong nội trang. Hai vợ chồng được cấp một căn nhà nhỏ nơi góc vườn trong gia trang. Ngày lão ra ngoài dọn khẩn đất hoang cho chủ, tối vào bên trong mà ở. Căn nhà con được chủ cấp cho không xa với dãy nhà trên, nơi mà vợ Bán Dạ Sinh ngụ. Kế hoạch báo thù kể như xúc tiến gần sát mục tiêu được tám phần. Khi đã thành kẽ ăn người ở trong nội trang, càng được tin cẩn lão sẽ dễ bề thao túng, cơ hội được toại tâm chỉ có phần tăng thêm. XIV Ðóng cửa hoan lạc, vách tường có tai Mắng người nhìn trộm, phòng khuê không mắt. Việc bán mình của Quyền Lão Thực hãy để sau, bây giờ xin nói về chuyện của Quý Hương. Thật ra trước khi Quyền Lão Thực vào ở luôn trong nhà của đạo nhân, thì tình cảm của nàng cũng đã có nhiều ức uất, chẳng qua vì bận chuyện khác, nên tác giả chưa đề cập đến thôi.
0 bình luận