Nhục Bồ đoàn
Kabuto
Chương 48
Ði qua bốn năm chục bước thì trông thấy một cây to, trên có đóng một miếng gỗ trên đề mấy chữ 'vườn hoang cần người khai khẩn, mới gieo trồng miễn một năm không lấy tô.'
Xem xong, lão Quyền mới đến nơi gần đó để hỏi thăm:
'Ai là chủ khu vườn bỏ hoang kia, có nhà cho người làm vườn thêu để ở không?'
Người ấy nói:
'Chủ khu vườn bỏ hoang kia tên la Thiết phi đạo nhân. Ông ấy ở trong căn nhà rộng lớn vắng vẻ kia, còn khu đất trống bên ngoài, chỉ có vườn hoang mà không có nhà trống, người làm vườn phải tự tìm lấy chổ khác mà ở. Ông ta tính khó, không mở cửa cho ai vào nhà.'
Quyền Lão Thực nói:
'Nay tôi muốn khai khẩn cho ông ấy, nhưng không rõ thường ngày tính tình ông ấy thế nào'
Người ấy lắc đầu nói:
'Theo lệ cũ thì đi khẩn hoang, được miễn tô ba năm, nhưng ông ấy chỉ miễn cho người ta năm đầu mà thôi, đến năm thứ nhì là đòi nộp tô. Thường ngày ông ấy rất keo kiệt, trong nhà không có nuôi quản gia sợ ngồi không ăn, có việc gì nặng là bắt người làm vườn ở ngoài vào trong mà sai, mà không trả tiền công cho người ta. Cách đây ba năm, có người đến khai khẩn, nhưng vì chủ vườn cứ sai bảo hết việc này đến việc nọ luôn, không chịu nổi, nên bỏ đi chổ khác, đất bên ngoài thành ra đất hoang đến bây giờ.'
Quyền Lão Thực nghe nói thế, rất lấy làm mừng, trong bụng nghĩ thầm:
'Cái điều mà trước đây minh lấy làm lo là không vào đượcnhà của ông ấy, chỉ cần vào được là hy vọng ba phần rồi. Người ta sợ ông ấy sai bảo, mình thấp thỏm mong ông ấy sai bảo, người ta muớn được trả công, mình thấp thỏm mong đừng có tiền công, mình chỉ mong sao ông ấy tin dùng mà thôi. Riêng có một điều là không phải một sớm một chiều mà thàng công được. Vạn nhất mà rể ông ấy có về và khám phá ra vụ này thì không may tí nào. Rể củaông ấy tuy là kẻ thù của mình, nhưng cũng mong là hai bên không gặp nhau bao giờ, cả hai đều không biết nhau. Hắn có về, cũng không nhận ra mình được, chỉ cần mình đổi tên là hắn không khám phá ra nổi.'
Tính toán xong, Quyền Lão Thực đổi tên là Toạti Tâm, ý nói đến đây vốn để báo thù, thù báo xong mới được toại tâm hả dạ. Tên họ mới của lão là La toại Tâm, lão bèn tinh chuyện làm tờ mướn đất.
Ngày hôm sau trở lại, lão may mắn được gặp Thiết phi đạo nhân.
Quyền Lão Thực nói:
'Nghe nói đại nhân có miếng vườn hoang gọi người đến khai khẩn. Tiểu nhân vì không vốn làm ăn, nên muốn thuẻ đất để làm, không rõ đại nhân có bằng lòng không?'
Ðạo nhạn nói:
'Công việc khai khẩn vất vả, nếu là người lười nhác thì không thể làm nổi'
Quyền Lão Thực nói:
'Tiểu nhân thường ngày quen chịu khó nhọc, lại cũng có sức lực, có thể đảm đương được. Nếu đại nhân không tin, xin cho tiểu nhân làm thử vài ngày. Nếu tiểu nhân không làm nổi, xin cho đổi người khác'
Ðạo nhân nói'
'Ðằng tôi không có chỗ ở, người lạ không ai được vào. Thế chú ăn ở thế nào?'
Quyền Lão Thực nói:
'Việc ấy không khó. Tiểu nhân không có vợ con, chỉ ở một mình mà thôi. Xin sẽ tự ra công dựng một túp lều để che mưa che nắng được rồi.
Ðạo nhân thấy lão không có gì phiền phức, thuận làm giấy giao kèo.
Ðạo nhân nhìn thấy Quyền Lão Thực hình thù cục mịch, biết là một tên nô bộc xài được, không những có thể khai khẩn khu vườn mà còn có thể giúp việc trong nhà nữa.
Quyền Lão Thực bèn mướn vài người thợ mộc, không đầy nửa ngày là dựng xong lều, lại sắm sửa dụng cụ làm vườn.
Mỗi ngày, lão Quyền thức dậy lúc sáng sớm, đầu không chải, mặt không rửa mà đã lo dọn cỏ làm đất.
Thiết phi đạo nhân có một căn gác nhỏ ngó ra vườn hoa. Ðây là nơi diễn ra mọi sinh hoạt của đạo nhân. Thường ngày đạo nhân dậy rất sớm, không ngờ Quyền Lão Thực còn dậy sớm hơn. Dạo nhân chưa kịp bước xuông giường la Quyền Lão Thực đã dọn được nhiều đất rồ.
Ðạo nhân thấy vậy, không ngớt lời khen ngợi. Phàm trong nhà có việc gì nặng nhọc a hoàn không làm nổi, đạo nhân đều cho lão Quyền vào nhà trong cáng đáng. Lão Quyền hết sức vâng lời, ting thần làm việc mỗi lúc thêm phấn chấn.
Lúc chưa lân la vào được bên trong cửa của Thiết phi đạo nhân, lão Quyền nghĩ thầm:
'Con gái của đạo nhân không biết xấu xí thế nào mà chồngchê chán, bỏ làng bỏ xứ đi tìm của lạ. Mình đã từng ăn nằm với vợ đẹp, vạn nhất mà vợ hắn lọt vào tay mình, trông thấy bộ mặt xấu xí của mụ, dương vật của mình không thêm ngóc lên, mình muốn báo thù mà nó không chịu trả thù dùm cho,thì sao?'
Lần đầu tiên bước vào nhà, trông thấy một thiếu phụ tuyệt sắc, mặc dù trong bụng vui mừng, nhưng lão lại không biết có phải là vợ kẻ thù hay không. Sau này thấy bọn tôi tớ thưa gởi, kêu là tiểu thơ, lão mới biết chính là người ấy, lão nghĩ bụng:
0 bình luận