Chương 47

'Thật ra, em với các cô ấy không những là chị em, mà còn là tri kỷ củ nhau nữa. Tụi em đã thề với nhau phước cùng hưởng, họa cùng chịu. Nếu quả mà trước đây các cô ấy giấu không kể cho cho em việc gặp anh, thì các cô ấy vi phạm lời giao ước với nhau. Nay hai cô ấy không hề bội ước với em, lẽ nào giờ em lại bội ước với người ta, giữ anh riêng mình để hưởng, như vậy là em có lỗi, em không chịu vậy. Gặp họ, thế nào em cũng sẵn lòng cho chung, nhưng em sẽ nói trước là họ không được giành hết phần em, hay ghen tương lẫn nhau. Xong xuôi mới để anh gặp, cho các cô nhỏ ấy biết là trong trời đất này có một vưu vật kỳ diệu, hầu chị em cùng thưởng thức. Thế mới gọi thiên hạ có cái gì quý báu hì phải nên chia với thiên hạ. Tuy nhiên em cũng phải giao ước với anh một điều, là được ngủ với các người ấy rồi, anh không được thay lòng đổi dạ, mà vẫn phải thương yêu em như đênm nay. Vậy anh có thay lòng đổi dâ hay không thì thề đi.' Nghe đến đây, Bán Dạ Sinh mừng quá, nhảy tót xuống giường, cùng nàng hướng mặt lên trời lập thệ, lần này còn thề độc hơn lần trước. Thề xong bèn trèo lên giường gầy cuộc mây mưa mới. Sau đó hai người cặp cổ nhau mà ngủ cho đến sáng bét. Bán Dạ Sinh dậy rồi, cứ theo lối cũ mà về. Từ đó hai người cứ ngày liếc tình, đêm giao hoan, so với tình vợ chồng còn nồng nàn hơn nhiều. Riêng hai cô em vẫn chưa biết hôm nào mới đến phiên. Câu chuyện say mê nữ sắc kể từ hồi thứ nhì đến đây cũng đủ rồi, nay xin tạm dừng để nói qua chuyện khác. Lẽ dĩ nhiên là sau vài chương nữa, thế nào độc giả cũng thấy vai chính xuất hiện trở lại. XIII Phá chảo đập nồi quyết trừ mối hận Nằm gai nếm mật nguyện trả gian thù. Lại nói về Quyền Lão Thực , từ khi đi bán tơ về đến nay, một là vô cùng uất ức, hai là xấu hổ, không muốn gặp ai, nên không buôn bán nữa, cả ngày ở trong nhà, nồi chảo đập phá tan hoang, rồi hạch hỏi đứa ở mười hai tuổi, xem vợ mình gian díu với lão ấy từ bao giờ, ngoài ra lão ấy còn có ai khác lui tới tiếp tay hay không. A hoàn mới đầu chối quanh sợ bà chủ nghiêm trị, nhưng nay bà chủ đã bán đi rồi, chắc là không có ngày trở lại nữa, nên thuật hết cho ông chủ nghe, cũng không quên nhắc luôn cả chuyện người đàn bà ở nhà đối diện cũng qua chung chăn, nói thêm không phải lão nọ ngủ trong nhà mà là một cậu thanh niên đẹp trai, lão già chẳng qua là kẻ tiếp tay cho cậu mà thôi. Ðến khi có người đồn rằng Diễm Phương về ở với Bán Dạ Sinh, thì Quyền Lão Thực mới biết cái bẫy người ta đã gài. Biết rõ sự việc đúng là như vậy rồi, lão Quyền đi dò hỏi lý lịch của Bán Dạ Sinh. Thì ra Bán Dạ Sinh không phải là người ở trong vùng mà lại gây chuyện với lão. Lão Quyền nghĩ bụng: 'Nếu chính là Thụy Châu làm nên chuyện này, thì chắc là mình đàng nhịn nhục, suốt đời khọng cách nào trả được thù, đàng đọi xuống âm ty địa ngục rồi mới tính sổ với nhau. Nhưng bây giờ thì gã gian dâm với vợ mình lại không phải là hắn, thì hận này không thể không trả. phải tìm tận quê quán hắn để rồi gian dâm lại lại với vợ hắn vài lần cho hả dạ. Hắn gian dâm với vợ mình, mình gian dâm với vợ hắn, như vậy là oán báo oán, cừu báo cừu, có giết hắn cũng không thích bằng' Lão Quyền bèn đem bán con a hoàn mười hai tuổi cùng tất cả đồ đạc trong nhà. Lão mang số tiền bán được gộp chung với số 120 lượng tiền bán vợ, bỏ nhà, bỏ xứ mà đi, không trở lại nữa. Không mấy chốc đến vùng quê quán kẻ thù, lão vào nghỉ tại một quán trọ, đồng thời dò la chỗ ở cũng như tình hình trong nhà Bán Dạ Sinh. Hồi đầu lúc chưa đến Quyền Lão Thực cho rằng việc báo thù rất dễ dàng, chẳng khác nào móc túi lấy đồ, không phải gặp khó khăn chút nào. Bây giờ đã đến tận nơi, đã hỏi thăm chỗ ở và tình hình trong nhà rồi, lão mới thấy việc không phải dễ làm. Tình hình làm lão bắt đầu e ngại. Nhà này không giống với nhà khác: Không ai được bén mảng đến dù là bà con hoặc bạn bè thân thiết. Lòng lão Quyền rất do dự, lão nghĩ: 'Chẳng lẽ vượt nghìn dặm đến đây, lại chùn bước trước hai chữ Thiết phi (tức cửa sắt) hay sao? Chủ ý đã định, lão bèn tìm thuê một buồng gần đó tạm trú, sớm hôm nghĩ cách trả thù. Nhưng nhà của nhạc phụ Bán Dạ Sinh nằm cheo leo đơn độc, bốn bề trống trải, cho dù gia đinh có vợ con, cũng chưa chắc được cất nhà bên cạnh, huống chi lão là một kẻ tha phương cầu thực từ xa đến, làm sao hòng ở gần được, nói gì đến chuyện đào tường khoét vách người ta.
0 bình luận