Chương 46

Bán Dạ Sinh nghe vậy càng ra vô thêm chăm chỉ. Vừa để thêm vui cho nàng, lại cũng để khích, Sinh nói: 'Em cưng, em thấy đó, anh không gạt em đâu. Chuyện khác cũng vậy, anh đều hoàn toàn không nói dối, sao em chưa nói cho anh biết về mấy người kia đi' Hương Vân ậm ừ nói: 'Hà tất phải nói gấp lúc này. Trước sau em cũng sẽ nói hết cho anh' Bán Dạ Sinh nói: 'Phải' Rồi hai người kề miệng, lặng im hành lạc. Ðến canh ba thì tay chân của Hương Vân lạnh ngắt, mồ hôi tuôn ra, đê mê ba lần liên tiếp. Nàng nói với Bán Dạ Sinh: 'Anh yêu, em đã lắm rồi, hết chịu anh nổi nữa. Anh ôm em ngủ nhé' Bán Dạ Sinh y lời, xuất tinh xong, ôm nàng mà ngủ. Nhưng rồi khắp mền gối bỗng ngửi phảng phất mùi hương lạ, bèn hỏi: 'Em cưng, em xông hương gì, mà ngửi thơm vậy?' Hương Vân nói: 'Ðâu có xông hương gì, anh ngửi thấy ở đâu vậy?' Bán Dạ Sinh nói: 'Hôm đó gặp em, anh đã ngửi thấy có mùi thơm, hôm nay nằm trên giường cũng ngửi thấy như vậy. Nếu ban ngày em không xông hương, thời mùi thơm này từ đâu đến?' Hương Vân nói: 'Ở da thịt em mà ra' Bán Dạ Sinh nói: 'Anh không tin da thịt có mùi thơm tho như vậy. Nói thế thì thân thể em cũng là một vưu vật trong đời.' Hương Vân nói: 'Anh ơi, lúc mẹ em lâm bồn, thì có áng mây hồng bay vào nhà, đồng thời có mùi hương phảng phất. khi em ra đời mây mới tan, ngưng mùi hương cứ còn vương vấn quang da thịt em, cho đến khi lớn, vì vậy em mới có tên là Hương Vân.Nếu em ngồi yên, thì không ai ngửi được mùi hương, hưng khi em vận động thành đổ mồ hôi thì mùi hương mới tỏa, đến nổi người ngoài ngửi thấy mà em cũng ngửi thấy. Vì có chút ưu điểm, nên em cũng muốn đem khoe với đời. Hôm gặp anh ở miểu Trương Tiên, thấy anh đẹp trai, em mới tặng quạt cho anh, ý muốn anh tìm em cho được để thưởng thức mùi hương này. Ai ngờ anh không trở lại cho mãi đến tối nay, em mới được toại ý.' Nghe vậy, Bán Dạ Sinh bèn kê mủi hít khắp thân thể Hương Vân thật tỉ mỉ, không chừa chổ nào. Quả thật không một lổ chân lông nào, không một kẻ hở nào mà không tiết hương thơm. Bán Dạ Sinh ôm nàng, miệng không ngớt kêu em, em mấy chục tiếng liền. Hương Vân hỏi: 'Anh đã hít hết hương thơm trên người em chưa?' Bán Dạ Sinh đáp: 'Rồi' Hương Vân cười nói: 'Có còn sót đâu không?' Bán Dạ Sinh nói: 'Nếu còn sót chỗ nào, em bảo cho anh nhé' Hương Vân cười rút rích một hồi, xong xoay mặt úp vào gối khẽ nói: 'Anh phải tự tìm lấy chớ' Bán Dạ Sinh nói: 'Vậy để anh kiếm' Nói xong lật nàng ngửa ra, miệng và tay rời hai quả đào tiên mà trườn tuốt xuống bên dưới hít hà. Một lát thì la: 'Hẳn ở đây chứ đâu' Nói rồi cúi xuống, lấy tay banh rạch đào nguyên, đưa lưỡi thọc sâu vào. Hương Vân vừa nói vừa cười khúc khích rằng: 'Thôi đi, chớ có làm kỳ quá. Anh muốn giết em đấy sao' Nói rồi, lấy tay cố đẩy mặt Sinh ra chổ khác mà không nổi. Hạ thân Hương Vân càng dẩy dụa, âm hộ càng bị mồm Sinh bám chặt. Mũi thì kề sát lên bãi cỏ mềm, luỡi thì đưa tuốt vào khe trong, di di động động thế cho dương vật mà hưởng nàng. Ðã đời hồi lâu, Sinh mới chịu ngưng Hương Vân đưa tay xuống vuốt đầu, xoa tóc Sinh, nói: 'Anh yêu, anh thương em nhiều vậy sao. Em có chết cũng muốn chết dưới mình anh thôi. Nếu thật tình thương em mãi mãi, đêm nay anh hãy lập thệ cùng em.' Bán Dạ Sinh nói: 'Anh cũng đang muốn thế' Hai người bèn ngồi dậy mặc quần áo, ra quỳ bên cử sổ, trỏ trăng sao bên ngoài mà lập lời thề, là không những trong đời này sống chết không rời, mà ngay trong kiếp sau nữa cũng sẽ tâm đầu ý hiệp như đòng bào vậy. Thề xong, lại lên giường ôm nhau np1i lời tâm sự. Hương Vân nói: 'Chả dấu gì anh, chồng em hồi trẻ trác táng đủ đường nên đuối rồi, ở nhà đối mặt em thì ngại, kiếm cớ lên huyện hoài. May mà em còn mấy chị em họ hủ hỉ với nhau. Chíng là ba cô anh gặp hôm dâng hương ở miếu đấy. Hai người nhỏ tuổi là vai em, người lớn tuổi em là vai cô, bình thường ai nấy ăn ở với nhau rất thân thiết' Bán Dạ Sinh cười: 'Gặp họ, anh biết phải làm gì hơn là kêu bằng dì, bằng em, để họ biết hai đứa mình có tình với nhau rồi. Thế nào lúc đầu họ cũng đem câu chuyện quỳ lạy lên mặt với em, bấy giờ anh sẽ thay em, không những kễ chuyện khấu đầu, mà cả câu chuyện mình vui thú tới đâu, ra sao, để lên mặt với họ gọi là trả đủa, ý em nghĩ sao?' Hương Vân nói:
0 bình luận