Nhục Bồ đoàn
Kabuto
Chương 44
Bán Dạ Sinh trong bụng hoang mang không hiểu tiếng khóc từ đâu, hay là của Diễm Phương biết mình gian dâm, hay là của Hương Vân đang cơn buồn dỗi. Rồi trăn trở một mình, nghĩ:
'Ðã ăn nói thô lậu câu nào mất lòng mà người đẹp mới đã bỏ đi mất đất.
Người xưa có câu:
Hữu tâm bái tiết
Hàn thực bất trì
Có nghĩa:
Có lòng cúng lễ
Tiết hàn thực không chê đồ nguội.
Nên nhủ là chỉ cần tỏ tấm lòng với cô nàng là cô nàng hết giận ngay.
Nhưng dường như không phải chỉ tại vậy thôi đâu, có lẽ còn có nguyên nhan nào khác. Nàng ban nãy nói năng tuy có vẻ hằn học, nhưng chưa chắc thực bụng như thế, không chừng ý nàng muốn mìng xuống nước nữa với nàng chăng. Bây giờ ban ngày không đi được, để đến tối thế nào mình cũng qua hỏi cho rõ. Dù nàng giận mình có đúng ý hay không, mình cũng phải đền bù cho nàng mới được.'
Bán Dạ Sinh trông cho trời mau tối. Qua thăm vợ chúc vợ ngủ ngon, rồi trở về thư phòng, khóa kín các cửa, lột khăn bớt áo, tắt đèn rồi trèo thang, tới đầu tường không biết làm sao.
Bởi vì tự trên cao hai trượng muốn xuống, biết làm sao, lại còn phải làm sao để vào được phòng nàng nữa đây? Sinh tính địng kéo thang đầu tường bên này đặt qua bên kia để leo xuống, thì đã thấy có cái thang con sẵn sàng dựng ngay nơi chân tường tự hồi nào.
Thì ra khi đi ngủ, trước khi khép cửa chính nơi buồng ngủ, Hương Vân đã hé sẵn một cáng cửa sổ để đón, lại sắp chiếc thang bên nhà nàng sẵn nơi chân tường vườn hoa, cho Sinh trèo xuống dễ dàng.
Bán Dạ Sinh mừng rỡ vô cùng.
Sinh rón rén vào phòng. Nàng nằm xoay mặt vào trong, mình phủ mền mỏng, coi bộ say ngủ trên trường. Sinh tíng chui đại vào trong nhưng sợ nàng hốt hoảng la lẻn, nên cứ đứng tần ngần.
Nào ngờ, nàng đâu có ngủ, vẩn còn thức.
Lúc Sinh vào buồng, nàng hay biết tất cả, nhưng giả đò ngủ say. Chả lẽ cho chàng dễ dãi đủ thứ vậy sao? Tên tuổi quê quán chưa biết, đã được tự tung tự tác sao đặng? Một hồi nàng mới làm bộ ngủ no giấc nên xoay mình ra ngoài, thấy có người thì giật mình, lên tiếng rằng:
'Anh là ai, sao đang đêm đến giường người ta?'
Sinh cúi xuống sát tai nàng mà nói:
'Anh đây, không ai xa lạ, chính là người lúc ban ngày đã nói chuyện với em. Anh biết anh có lỗi nhiều, nên đến đây tạ tội'
Vùa nói vừa dợm giở mền trên mình nàng ra.
Hương Vân cuốn chặt lấy mền, bực tức nói:
'Bạc tình như anh, làm như ăn trộm, đêm tối vào nhà người ta, ai cần xin lỗi. Sao không đi cho mau?'
Bán Dạ Sinh nói'
'Anh đã hết lòng tìm cách gần gũi em, sao lại cho là bạc tình?'
Hương Vân nói:
'Anh nói hay nhỉ, gạt ai chớ hòng gạt tôi. Tôi biết rồi, anh đã có mỹ nhân ôm ấp bấy lâu, coi tôi ra chi! Nay còn lẻn vô kiếm tôi chi vậy?'
Bán Dạ Sinh nói:
'Thương yêu chỗ nào? Thị là quà của bạn biếu cho, không thể không nhận, đáng gì cho em so bì?'
Hương Vân nói:
'Anh ăn nằm với thê thiếp đâu có gì là quấy, nói đây là nói chuyện khác. Bấy lâu anh vui sướng với người ta, tôi ở ngay bên nhà, có xa cách nào cho cam, anh quên tôi đâu có tìm kiếm bao giờ, ngẩu nhiên gặp lại giả cách nhớ nhung, sao tôi lại không biết? Con người vô tình như vậy, hãy đi về với vợ con cho rồi'
Bán Dạ Sinh nói:
'Sao em nói thế? Trừ thê thiếp trong nhà, anh nào đã nhớ nhung với ai bao giờ, làm gì có người nào làm anh thương nhớ ngoài em ra?'
Hương Vân nói:
'Anh để tôi hỏi, hôm đó tại miểu Trương Tiên, có đám phụ nữ dâng hương, thấy người ta xinh đẹp, anh đã chẳng mọp đầu lạy người ta lia lịa ngoài cửa đó chăng?'
Bán Dạ Sinh nói:
'Hôm đó, quả có ba phụ nữ vào miếu dâng hương. Bấy giờ anh cũng đi cầu tự. Thấy vào bên trong e bất tiện, anh đàng quỳ lạy ở ngoài cửa. Anh lạy đây là lạy đức Trương Tiên, chứ có phải lạy những người phụ nữ ấy đâu'
Hương Vân cười rằng:
'Thề nào, anh đã tự cung khai hết rồi, còn nói gì nữa. Trên đời này, có người đàn ông nào làm như anh vậy không? Con nít ba tuổi nghe còn không xuôi, còn hòng gạt gẫm ai. Anh làm lễ lạy người ta dập đầu sứt trán, chớ anh gặp tôi anh có thèm làm thế bao giờ'
Bán Dạ Sinh thấy nàng nói đúng quá, biết lá không thể che giấu được, đành thố lộ chân tình, một là nhận lỗi mình, hai là để dò la tông tích của ba phụ nữ kia. Sinh nhìn nàng cười rồi nói:
'Không dấu gì em, hôm ấy anh dập đầu một phần vì thần thánh, mà một phần vì người nữa. Ấy chẳng qua anh có một điều cầu nguyện mà thôi. Nhưng hôm đó em ở nhà. Làm sao biết đượïc việc bên ngoài. Ai đã nói cho em biết vậy?'
Hương Vân nói:
'Ối chà, tôi tự nhiên có thiên lý nhãn, thiên lý nhĩ, thì cần gì ai nói.'
Bán Dạ Sinh nói:
0 bình luận