Chương 43

Nghĩ vậy bèn tuột xuống vội vàng chạy vội vào phòng tìm chiếc quạt, ra sát tường hắng giọng ngâm nga. Sinh ngâm như vậy một lượt, rồi hai lượt, cho đến mười lượt mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Sinh bèn đọc luôn phần lạc khoản ghi ngày tháng và tên họ người đề thơ, cố ý để nàng nghe rõ, rồi lại ngâm thêm mấy lượt nữa. Bỗng vườn bên kia có tiếng động, sát vách có tiếng người vừa giống với tiếng ho, lại vừa giống tiếng thở dài, mơ mơ hồ hồ nghe không rõ. Bán Dạ Sinh biết có nàng gần ngay bên tường, liền than thở một mình như nói với chiếc quạt: 'Quạt ơi, người ta viết mấy bài thơ nơi mi, khiến ta sống dở chết dở. Nay quạt ở đây mà nữ chủ đi đâu mất, nếu như tim mãi không ra, chi bằng ta lấy mạng ta mà đền đáp cho rồi, sống đây làm gì?' Nói xong mấy câu, Sinh nghe bên vách có tiếng trả lời: 'Chủ nhân của chiếc quạt đang ở đây, cứ ném qua mà trả, tội vạ gì mà đòi chết.' Bán Dạ Sinh ngó qua kẽ ván hở, thấy một dung nhan, mặt tươi như lê, tóc mượt tợ mây, bán thân thanh tú, bộ ngực đầy đặn, mừng quá phát hoảng, la rằng: 'Thì ra trang tuyệt thế giai nhân xưa nay gang tắc, vậy mà ta luống công nhung nhớ bấy lâu. Thế này thì tội gì đòi chết?' Bèn ba chân bốn cẳng bước lên thang, thò đầu qua khuôn gỗ mới bẫy được, thò người qua khuôn gỗ mới cưa cho nàng thấy mặt, rồi cúi xuống ôm nghiến lấy nàng, hôn lên miệng. Hai người lập tức đắm đuối hôn nhau, lưỡi quấn lấy nhau hồi lâu mới rời. Sinh rụt đầu về, hơi thở hổn hển, vì ôm nàng trong tư thế không mấy thuận lợi. Bên kia vách tường, Hương Vân thu ba đưa đẩy, đợi cho chàng hoàn hồn, hơi thở đều hòa mới bảo: 'Nhà anh vô duyên kia, bấy lâu anh ở đâu, may sao tự nhiên thò đầu nhìn chõ vào buồng ngủ người ta, lại còn táo gan ngâm thơ ầm ỹ đề trên quạt người ta nữa?' Bán Dạ Sinh nói: 'Bấy lâu nay anh ở ngay đây, sao em không rõ?' Hương Vân nói: 'Người ở nhà này vốn là người khác, em chưa từng thấy anh hồi nào' Bán Dạ Sinh nói: 'Anh mới dọn đến' Hương Vân hỏi: 'Trước kia anh ở đâu, sao giờ mới thấy?' Bán Dạ Sinh muốn nịnh cho Hương Vân đẹp lòng, nên biến báo rằng: 'Anh dọn đến đây vì em, chẳng lẽ chưa rõ sao. Vì một khi thấy dung nhan của em ở miểu Trương Tiên, lòng anh vô vàn thương nhớ, lại thấy lúc em lúc sắp ra về nhìn dáo dác như tìm kiếm ai, rồi còn bỏ quạt cho anh lượm, những tìng cảm ấy khiến anh không làm sao dứt được, mà phải nghĩ trăm mưu ngàn kế mới có hôm nay' Hương Vân nghe xong, mặt mày hớn hở, với tay qua tường rờ vai Bán Dạ Sinh, nói: 'Anh qả có tình, em xin nhận lỗi. Bên ấy nhà anh có những ai?' Bán Dạ Sinh nói: 'Chỉ có một tiểu thiếp do bạn bè đem tặng, còn gia đình thì còn ở nơi xa không có ở đây' Hương Vân nói: 'Ðã thế, sao anh không dọn lại đây cho sớm, để em ngày đêm mòn mỏi trông chờ?' Bán Dạ Sinh nói: 'Lúc đầu mới gặp anh không dám hỏi ai, nên không biết tung tích, nên mình mãi không hội ngộ, mãi sau này biết chỡ nên anh mới dọn đến đây.' Hương Vân hỏi: 'Thế dọn đến đây tự bao giờ?' Bán Dạ Sinh nói: 'Chưa được nửa năm, chỉ mới bốn năm tháng.' Hương Vân nghe xong câu này, sắc mặt thay đổi. Nàng im lặng một lúc rồi hỏi: 'Anh đến đây lâu như thế, sao không màng gì đến em, đợi đến hôn nay, đống tro nguội kia mới bùng cháy?' Bán Dạ Sinh thấy sắc mặt của nàng không vui, biết là nói hớ, nên có phần ngượng ngịu, Sinh bèn tìm lời khéo léo để chống chế: 'Bấy lâu nay cứ ngỡ là chồng em ở nhà, nên anh sợ không dám làm gì e có ngại cho em, vì vậy cứ làm như không biết có em. Cho đến nay mới rõ là chồng em vắng nhà, trong nhà không có ai khác, nên anh mới dám lên tiếng, âu đó cũng chỉ vì cẩn thận mà thôi.' Hương Vân nghe xong ngẫm nghĩ một hồi không nói gì, miệng chỉ cười nhạt. Lát sau lại hỏi: 'Chiếc quạt chắc vứt rồi?' Bán Dạ Sinh đáp: 'Vẫn đeo bên mình không lúc nào dám rời, làm sao mất được.' Hương Vân nói: 'Ðưa cho em xem đi' Bán Dạ Sinh nghĩ thầm khi trông thấy quạt, chắc là nàng không nghi ngờ gì nữa, tức nhiên sẽ làm vui trở lại và cùng mình ân ái. Sinh bèn leo trở xuống lấy quạt, bao lụa xanh khăn vào rồi đưa qua khuôn vách đã trống, trao lại cho nàng. Không ngờ, Hương Vân cầm quạt trả lại khăn, rồi lật tức xé quạt tan tành rồi bỏ đi. Vừa đi vừa nói: 'Con người bạc tình, may mà chưa có gì với nhau. Từ đây chia tay, anh đi dì.: Sinh muốn giữ lại không được, gọi mãi không thưa. Tần ngần đứng chôn chân mãi một chỗ. Ít lâu sau bỗng nghe văng vẳng tiếng hkóc ỉ ôi nức nở nho nhỏ vọng lại, khẽ như tiếng lá chuối xào xạc.
0 bình luận