Nhục Bồ đoàn
Kabuto
Chương 42
Một mình trong thư phòng, Bán Dạ Sinh không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, mơ tưởng chuyện liễu ngõ hoa tường. Hồi trước, lúc chưa được Diễm Phương thì làm như đã được nàng, cả đời không lấy ai khác cũng được, nhưng bây giờ xong xuôi thì lại mơ việc Nga Hoàng Nữ Anh chung chồng còn hay đến thế nào nữa. Lúc mới cưới nàng Sinh đã có ý ấy, nhưng vì mãi miệt ngày đêm trong cuộc truy hoan nên không nghĩ tới nữa. Bây giờ thư thả, dâm tình dào dạt, nóng nảy muốn làm cho được. Bụng nghĩ thầm:
'Trong số những phụ nữ mình đã gặp, hai nàng đặc hạng mình không biết tên họ,ï địa chỉ mới là tuyệt thế giai nhân, chỉ có họ và Diễm Phương là vợ mới lấy có thể sánh nhau, tạo nên thế chân vạc. Có điều làm sao biết hai nàng ấy ở đâu mà tìm.
Thôi thì chưa tìm được người hạng nhất thì đành tìm hạng nhì, nhưng cũng thuộc vào hàng thượng đẳng như dã ghi trong sổ, gọi là để thỏa mãn thú phong lưu, rồi từ từ dọ hỏi tông tích của hai nàng kia cũng không muộn.'
Bèn lén khóa trái thư phòng, rồi lấy sổ cũ lật xem từng trang một. Sinh tìm được nàng tên Hương Vân, tuy lời phê trong sổ có mấy giòng, nhưng toàn những lời tán thưởng, đại để, 'nhan như hoa , áo như mây, đi như gió, đứng như hứng được trong tay, đặc biệt thân thể như tỏa hương, giọng véo von như hoàng oanh, đáng vào bậc nhất', đủ rõ nàng đáng số một, xứng đáng xếp vào hàng thượng hạng.
Bán Dạ Sinh hồi tưởng lại dung mạo nàng ấy, nhớ là tuổi khoảng trên hai mươi, người đã đẹp mà còn phảng phất một mùi thơm đặc biệt. Sinh nhớ khi nàng đi rồi, thì bên cạnh hương án còn để lại một chiếc quạt có đề thơ. Sinh lượm được, định vài hôm sau đó sẽ thăm dò tông tích của nàng, nhưng rồi mải mê lôi cuốn vào mối tình với Diễm Phương đã mấy tháng nay. Hôm nay lật sổ cũ xem, không ngờ tro tàn bốc lửa, đọc hàng chữ nhỏ ghi chú bên dưới, may sao lại có cả địa chỉ của nàng. Ôi! thì ra cùng ngay xóm nhà! Bụng mừng như người bắt được của:
'Trong xóm này, chỉ có chục căn nhà, chắc là không cách nhau bao xa. Muốn tìm ra nàng, nhất định không khó.'
Vội vàng đi dọ hỏi tên nàng với xóm giềng. Nào ngờ những việc làm oan ngiệt thường may mắn lạ lùng, dường như có được sự tiếp tay của trời đất thần tiên. Nhà nàng ở khít nhà Sinh, thư phòng của Sinh, và phòng ngủ của nàng chỉ cách nhau cái vườn ngăn bằng một bức tường. Chồng nàng tên Hiên Hiên tử, là một gã Hiếu liêm tuy tài cao nhưng hạnh đoản, tuy danh trọng nhưng phẩm đê, tuổi đã ngoài năm mươi, vợ trước đã chết, Hương Vân là kế thất, đang mở trường dạy học. Hiên Hiên tử trọ ngoài tỉnh, mổi tháng chỉ về ngủ với vợ một hai tối mà thôi.
Bán Dạ Sinh nghĩ:
'Xem ra, rõ có duyên với nhau từ kiếp trước. Không hiểu thần sai quỷ khiến thế nào mà mình lại đến ở ngay đây. Ðược thận lợi thế này, chẳng lẻ mình không ra tay ngay sao?'
Bèn bắc thang dựa tường, rồi mở tủ lấy ra một bộ đồ nghề, gọi là 'Thập kiện đầu' sắm sẳn nhưng không hề dùng tới. Ðó là một cái hộp,trong có đủ cả dao, búa, cưa đục. Ngày trước Sinh mua để chơi thôi, chưa dùng lần nào, bây giờ mới thấy trên đời này cái gì cũng hữu dụng. Sinh cắp đồ nghề trèo lên thang, mắt quan sát kỹ càng. Tường cao kiên cố, nhưng có chỗ hớ hênh chỉ ráp gỗ, nay Sinh đủ cả búa, đục... nên hì hục một hồi, đã khoét được một khuôn gỗ vừa đủ thò mình sang, lại khéo ngụy trang tháo ra ghép vào được, người không để ý không thấy dấu tích.
Sau khi gỡ khuôn ván, Sinh mới thò đầu nhìn qua căn hàng xóm. Qua vườn, là buồng khuê đàn bà. Bấy giờ có một người đàn bà vén xiêm lụa, đang xây lưng ngồi trên cái 'mã thưng' (cái bô đi tiểu) trong phòng ngủ. Nhìn kỹ người ấy hậu bộ tròn xinh, trắng trẻo lạ lùng, trông thật hấp dẫn chừng nào. Nhưng không biết có phải giai nhân ghi trong sổ? Cho đến khi người đẹp thả xiêm buộc giải, xoay mình mà đứng lên mới thấy quả đúng người đẹp mình khen ngợi hồi nào. Ðã vậy bây giờ dung nhan còn lộng lẫy hơn trước.
Sinh định lên tiếng, nhưng lại thôi. Một là sợ có người nghe, hai là sợ quá đột ngột, Hương Vân ngỡ trộm la lên thì khổ. Nàng đang ở ngoài sáng, còn Sinh thì lén lút, sợ nàng không thấy diện mạo, không biết là ai nếu cứ tán tỉnh, lỡ mà nàng nổi giận thì thật là bất tiện. Sing bèn nghĩ cách, cốt nàng thấy mình, chừng đó không làm gì, hẳn nhiên nàng sẽ nạp mạng.
Nghĩ mãi, Sinh chợt nhớ ra ba bài thơ cổ chính tay nàng chép trên chiếc quạt. Chỉ cần ngâm lại cho nàng nghe là nàng sẽ hội ý mà cho gặp. Bấy giờ Sinh sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt mà dụ, nhất địng cá phải cắn câu.
0 bình luận