Chương 40

Nàng đứng ngoài cửa , đợi Tái Côn Lôn đi ngang qua, bèn trao thơ nhờ mang đi. Nàng còn sợ Bán Dạ Sinh nhát gan không dám làm gì, nôn nónh đêm ngày, suốt ngày cứ kiếm chuyện cãi vã với Quyền Lão Thực,muốn họ Quyền không chịu nổi phải bỏ vợ như Chu Mãi Thần ngày xưa vậy. Nàng lấy cớ đau ốm, tơ không quay, lụa không dệt, rau không tưới mà ngay cả việc bếp nước cũng không lo, trà hơi nguội thì nói là nước không sôi, cơm hơi khô thì nói là nấu không chín, sáng sớm đã sưng xỉa, chiều tối thì lạng nhạt, khi vào giường ngủ thì đầy đọa chồng đủ mọi cách, có khi nửa đêm kêu chồng thức dậy pha nước, nấu cháo, không cho ngủ yên, lúc giao hợp với chồng giở mánh làm kiệt tinh lực cho chóng. Thế nhưng Quyền Lão Thực cũng rán chiều chuộng, mong lấy công chuộc lỗi, ai gnờ bao nhiêu công khó ban đêm chẳng hề bù được lỗi lầm ban ngày, chỉ ít lâu một con người vạm vỡ nhu sói như cọp kia mới không đầy một tháng mà da đã muốn bọc xương, chờ chết. Xóm giềng biết cảnh đều bất bình, nhưng vì sợ Tái Côn Lôn, nên không ai dám hở môi, Quyền Lão Thực thấy tính tình của vợ đột nhiên thay đổi khác thường thì nghi ngờ là có chuyện gì lạ, nên gạn hỏi lối xóm xem lúc mình đi vắng có gì khác trong nhà không.... Hàng xóm lúc đầu nói thác là không biết, nhưng về sau thấy Quyền Lão Thực gạn hỏi mãi thì tội nghiệp cho một người trung hậu sau này có thể chết vì tay kẻ dâm dục, nên đành trả lời: 'Có, có một khách hàng đến nhà anh mấy lần. Có điều người nàythì chả ai dám động đến, vì động đến thì hậu quả chẳng khác nào như lời cổ ngữ đã dạy: Minh thương dị đóa Ám tiễn nan phòng Có nghĩa: Thương hươi trước mặt dễ tránh Tên bắn sau lưng khó phòng Không những không thể làm gì được, mà còn sợ tai họa khôn lường nữa.' Quyền Lão Thực hỏi: 'Người gì mà ghê gớm vậy?' Hàng xóm nói: 'Không ai xa lạ, chính là Tái Côn Lôn, tên trộm thần kỳ nổi tiếng trong thiên hạ. Hồi đầu hắn đi ngang qua nhà anh, sau đó thấy anh đi mua bán vắng nhà, mới đến dò la thăm hỏi. Ai ngờ, kể từ hôm đó, đêm nào nhà anh cũng có tiếng động như có người nói chuyện vậy. Nếu là người khác thì chúng tôi đã đến dò xét rồi, anh nghĩ coi ai dám động đến móng chân của hắn. Mình không gây chuyện với hắn mà hắn còn đến hỏi thăm sức khỏe, huống hồ lại chọc hắn giận, thì làm sao hắn để yên cho mình. Vả lại từ hồi nào đến gìờ, trong luật pháp đâu có chuyện xóm giềng phải bắt gian phu dâm phụ, cho nên hắn tự do đi lại mười mấy đêm liền, mãi cho đến hôm anh về mới dứt. Anh nên để bụng, sớm hôm phải đề phòng, tuyệt đối không được tiết lộ để tránh tai bay họa gởi, ngay với vợ anh cũng phải ẳn nhẫn, đừng nói ra. Chị ấy mà biết được sẽ thông tin cho hắn, chừng đó ngay cả bọn tôi cũng không được an toàn, nếu nhẹ thì cũng bị hắn hãm hại, còn nếu nặng thi có khi ngay cả tính mạng cũng khó bảo toàn.' Quyền Lão Thực nói: 'Hắn đân có thường đến mua hàng. Nếu quý anh không nói, tôi đâu có biết, quý anh đã dặn, tôi quyết không tiết lộ. Thế nào cũng có ngày hắn rơi vào tay tôi. Khi nào bắt được hắn đem chặt đầu, nhờ quý anh giúp một tay.' Láng giềng nói: 'Ðừng có dại. Cổ ngữ có câu: Nã tặc nã tang Tróc gian tróc song Có nghĩa: Bắt trộm phải cả tang vật Bắt gian phải bắt cả hai. Vợ anh không nghĩ đến anh, thì giữ lại trong nhà ích gì, chi bằng bán quách lấy tiền xài, không bị mất vốn. Có điều nếu bán cho người khác, chưa chắc chịu đi, vả lại nếu Tái Côn Lôn hay được, nó sẽ nghĩ mình dứt tình nó, nó sẽ giận lên và trả thù cho coi. Tốt hơn là anh cứ bán cho hắn. Ăn trộm kiến tiền cũng dễ, hắn đã thương vợ anh biết đâu sẽ bằng lòng trả cho môt hai trăm lượng. Với số tiền đó, anh đi cưới một người nào vừa ý, như vậy vừa khỏi mang họa, vừa có được vợ mới, vừa thêm được của, có phải hơn không?' Ai nấy bàn tán với nhau như vậy, thảy đều đồng ý thi hành kế hoạch, lại nhờ người biết ăn nói, hẹn ngày hôm sau đi tìm Tái Côn Lôn. Lại nói về Bán Dạ Sinh, từ khi xa cách Diễm Phương thì sinh ra bệnh tương tư, suốt ngày đeo theo Tái Côn Lôn năn nỉ tìm cách cho được gần gủi nhau. Tái Côn Lôn nói: 'Bắt cóc cô ấy thì dễ rồi, có điều phải dọn đi nơi khác, em có đồng ý không?' Bán Dạ Sinh lúc đầu còn phân vân vì tiếc chưa gặp được hai cô gái đẹp gặp tại miểu Trương Tiên. Tuy nhiên bức thư của Diễm Phương vô cùng tha thiết khiến Sinh cầm lòng không đậu, nên Sinh quyết định cùng trốn đi với nàng. Nhưng Tái Côn Lôn lại còn nói thêm:
0 bình luận
aaa