Nhục Bồ đoàn
Kabuto
Chương 39
'Xin anh thôi, em phục tài rồi, quả không hề hữu danh vô thực, chẳng thế mà một mình làm được hai người suốt đêm. Hãy chừa sức, đêm mai làm nữa. Ðừng để quá độ sức hao, mai này em biết trông cậy vào ai.'
Nghe nói Bán Dạ Sinh thương yêu nàng vô cùng, bèn ôm chặt vào lòng, sát hai hơi thở chung cơn lạc phúc.
Vì sợ người ngoài ban ngày trông thắy, trời sắp sáng Diễm Phương giục Bán Dạ Sinh mặc quần áo rồi ra về sớm.
Từ đó hai người cứ sáng đưa tối đón. Nhưng dần dà, đường hoàng đến bằng cửa chính, chứ không phải trèo tường như hômđầu tiên. có khi sáng bảnh mà dứt nhau không nổi, Diễm Phương phải cáo bệnh không mở cửa hàng, thanh thiên bạch nhật cùng trần truồng chưng giỡn khắp nhà mà ngắm vẻ đẹp thân thể lẫn nhau, lặn hụp trong bể ái nguồn ân. Còn người đàn bà ở nhà đối diện thì cứ hai đêm lẻn qua một lần, Bán Dạ Sinh không từ chối, cốt là để đừng gây bất mãn nơi thị, nên cũng thỏa mãn cho.
Hàng xóm tuy có phong thanh, nhưng lại ngỡ đó là Tái Côn Lôn, một đại đạo thường hay lẩn quẩn quanh vùng, nên mặc kệ. Ðã không ai hé môi, mà còn giả đò mắt đui tai điếc không buồn quan tâm đến nữa. Vì thế Bán Dạ Sinh mặc tình la cà tại nhà Diễm Phương mười mấy đêm liền không hề e ngại chút nào.
Cho đến hôm Quyền Lão Thực trở về, Bán Dạ Sinh mới hết bén mảng. Tái Côn Lôn sợ Sinh tính khí nông nổi, nên không cho ra đường, đích thân đi dò la, liên lạc tin tức cho em. Còn Quyền Lão Thực thời cũng vẫn Lão Thực, đúng như hỗn danh người ta đặt cho, có nghĩa là vẫn thật thà, trung hậu, không hề nghi ngờ gì. Trong khi Tái Côn Lôn giả bộ mua tơ, tới lui để thông tin tức cho Diễm Phương thì Quyền Lão Thực điềm nhiên mặc vợ tiếp xúc, nói chuyện với người.
XI
Ðạo chích phóng kim tiền
Trai gái thành chồng vợ.
Diễm Phương thông dâm với Bán Dạ Sinh mười mấy đêm liền, cuộc tình mây mưa đang đằm thắm thì đùng cái, Quyền Lão Thực trở về làm đứt đoạn. Nàng hận không nói được, bụng nghĩ:
'Xưa nay, mình cho rằng đàn ông ở đời không thể vừa có tài học, tài mạo, lại có bửu bối tiên thiên. Vì vậy mình đành bỏ hai thứ đấu là tài và mạo, chỉ lưu ý đến mặt nhục dục thôi. Mình đã oi con vật ngu xuẩn này như một của quý nên mới hi sinh, mà suốt ngày chịu cực, chịu khổ vì nó. Mình có biết đâu đàn ông quả có người hội đủ cả ba. Không biết còn gặp được anh ấy không, nghĩ tiếc sao trời đã sinh ra mình là một giai nhân, thế mà so với người đàn bà xấu xí ở nhà đối diện, đã hưởng đời hơn được gì. Bây giờ hối tiếc những ngày qua đã không được, còn những ngày tháng tới lẽ nào cũng đành để trôi qua vô vị. Thánh nhân có câu: 'Người trí hành xử lúc nào cũng như ban ngày'. Ðã làm thân đàn bà con gái, không ô danh thất tiết thì thôi, chớ tay đã nhúng chàm, thì cứ hẳn hòi, bỏ nhà mà sống, chả lẽ khuất tất trong cảnh làm vợ họ Trương mà lòng vương họ Lý mãi sao. Mình thường nói, xưa nay chỉ có kẻ nào có cặp mắt của Hồng Phất mỹ, lá gan của Trác Văn Quân mới đáng tư tình với người. Mà đã tư tình thì phải tư tình triệt để, há chẳng cuối cùng hai giai nhân ấy còn được sắc phong phu nhân đấy sao? Có thế mới xứng đáng là bậc hào kiệt trong giới nữ lưu.
Cũng có người ăn vụng không quá một hai lần đã bị trắc trở cả một đời, đến nỗi không được ggặp nhau, đành ôm mối tương tư mà chết, vậy há không đáng chê sao? Từ hồi nào đến gìờ, bí quyết của kẻ tư tình thì hai chữ 'Dâm' với 'Bôn' vốn không tách rời bao giờ, đã muốn dâm thì phải chịu bôn, còn như cho rằng không thể bôn được, thì ráng dẹp cái nghiệt chướng nơi mình đi, cố làm người trung trinh bất nhị cho xong, tại sao đem danh tiết và tính mạng ra đổi rẻ lấy thú phong lưu trong chốc lát?'
Ðã có chủ ý, nàng bèn viết thơ cho Bán Dạ Sinh, hẹn cùng nhau đi trốn.
0 bình luận