Chương 37

Nàng bèn trở dậy, trong tối ngẩm nghĩ. Hay là chui ngay vào trong với họ, tiếp tục cuộc vui, nhưng theo lối này nhàng làm sao mà thưởng thức được vẻ đẹp của mình, vả lại nằm cạng con mụ xấu xí thế kia, có phải hào hứng giảm đi nhiều không. Rồi lại suy tính phải làm sao cho chàng biết sắp được giao hoan với ai thì chàng mới nức lòng. Nếu không, sau một trận quần thảo như mới rồi, chàng không còn hăng hái nữa. Suy tính một hồi nàng trở dậy đi khẽ xuống bếp, lấy rơm nhóm lửa để đun vài gáo nước, rồi châm một ngọn nến. Sau đó nàng cầm đèn bước vào phòng, vén màn kéo mền ra bên, cất lời dõng dạc: 'Ai mà đang đêm dám lẻn vào nhà người ta mà ôm ấp đàn bà con gái? Sao có chuyện lạ lùng như vậy? Mau ngồi dậy nói cho tôi biết' Bán Dạ Sinh đang ngủ, choàng dậy, tưởng đó là nấp đâu đó để gài bẩy mình. Chàng run sợ, răng đánh cập cập, mồ hôi ướt lưng. Ngẳng đầu nhìn, hóa ra mỹ nhân lúc ban nãy, nhớ lại người đàn bà cùng mình vừa hoan lạc, nghĩ thầm: 'Chẳng lẽ trong nhà còn người đẹp mới này nữa' Chàng cúi mặt nhìn người mình vừa ôm ngủ, thì ra là một người đàn bà xấu xi, mặt đen đúa, tóc vàng vọt, da dẻ trên mình chẳng khác nào giò heo chưa rửa, không cạo. Chàng king hoàng thất sắc hỏi người đàn bà ấy: 'Chị la ai?' Người đàn bà trong chăn nói: Công tử chớ sợ, em là thám tử của cô đây. Nhà em đối diện với nhà cô. Em là người đứng nói chuyện với cô ấy , lúc công tử đi qua nhà hôm nọ. Cô ấy bảo tuy diện mạo công tử đẹp đẽ, nhưng lại sợ không biết ngoài coi được, mà bên trong có xài được hay không, nên nhờ em tiếp xúc trước, vì sợ bỏ công thất tiết với người không ra gì. Bây giờ thì công tử quả xứng, vậy nhị vị cứ việc chung chăn gối với nhau. Dến phiên nhị vi trổ tài, em muốn ở lại xem, nhưng sợ làm vướng víu mất vui, nên em xin phép về nhà' Nói xong người đàn bà nhỏm dậy, cúi chào hai người mà nói rằng: 'Tầm thường như em, được bồi tiếp công tử thật là may mắn. Cũng bởi bạn tốt cho hưởng, nhưng biết đâu trước kia em chả có nợ tình với công tử. Về sau nếu được công tử cho em hầu ha,ï em rất cám ơn.' Nói xong mặc vội lên người cái quần, khoác tạm cái áo bông, còn đồ lót cùng giày vớ thì cuộn trên tay thành một bọc nhỏ, lể phép cúi chào một lần nữa rồi đi ngay. Bán Dạ Sinh tri ân, khác nào vừa tỉng cơn mê. Chàng ngầm cảm ơn người anh kết nghĩa là Tái Côn Lôn đã khích mình, nhờ đó mới cải tạo dương vật để đàn bà được thỏ mãn đến nỗi thốt thành lời biết ơn như thế. Diễm Phương theo tiễn người đàn bà về, khóa cửa lại xong rồi trở vào phòng, nói với Bán Dạ Sinh vẫn chưa hết bỡ ngỡ trong hoàn cảnh kỳ lạ tối nay: 'Anh đã thỏa mãn rồi, sao chưa về nhà, còn nán lại đây làm gì?' Bán Dạ Sinh liền hăng hái phản đối: 'Ôi chao, thỏa mãn làm sao? trái lại là khác. Em thiếu anh món nợ tráo người. Nay trời quá nửa đêm không còn mấy chốc là sáng, thời khắc quý báu tợ vàng, hãy lên giường với anh, nói năng gì nữa' Diễm Phương nói: 'liệu anh thèm em thật không?' Bán Dạ Sinh nói: 'Thật' Diễm Phương nói: 'Nếu thật anh hãy dậy, khoác tạm cái áo lên người, đi làm một việc cần đã, rồi mình sẽ nằm với nhau' 'Còn việc gì cần hơn việc ngủ với em?' 'Anh chớ có hỏi nhiều, theo em ra đây' Sinh khoác áo lên người rồi ra khỏi giường. Nàng bèn dắt tay Sinh qua mấy buồng, băng qua vườn rồi xuống bếp. Nàng chỉ cho Sinh bồn tắm nước ấm sẳn sàng tự hồi nào. Hiểu rằng nàng còn ra dấu cho khoác áo lên mình, rồi mới băng ngang vườn trống, vì sợ mình bị lạnh, Sinh cảm kích trước sự chu đáo ấy, nên nghiêng mình tỏ vẻ cảm kích. Nàng vừa nói, vừa pha thêm nước nóng nàng nấu trên bếp ban nãy vao cái hùng để tắm: 'Anh hãy rửa cho sạch sẽ. Ðừng để hơi trên mình người ta dính váo người em' Bán Dạ Sinh nói: 'Phải. Em quả là người biết chuyện. Ban nãy không những dưới thí giao hoan mà miệng anh còn hôn người ta nữa. Như vậy phải còn súc miệng nữa' Diễm Phương nói: 'Không có súc miệng là em không làm gì với anh hết' Bán Dạ Sinh nói: 'Phải. Chẳng lẽ bên dưới đã có chữ Trung (gồm chữ Khẩu là cái miệng va nét sổ xuống ngay giữa, hình như dương vật đang ở tại âm cung), mà bên trên không có chữ Lũ? (gồm hai chữ Khẩu là cái miệng, có dấu chấm nối lại, hình dung hai cái miệng đang hôn nhau)' Chàng đang định đi tìm cái chén để múc nước, thì không ngờ từ trong thùng đã để sẳn một cái chén, bên trên còn gác một cái bàn chải răng. Chàng nghĩ thầm trong bụng: 'Ả này thật chu đáo' Diễm Phương đợi Bán Dạ Sinh rửa ráy, đánh răng xong, cũng ngồi xuống vén xiêm rửa hạ bộ.
0 bình luận
aaa