Chương 33

Trước khi đi, Bán Dạ Sinh còn liếc người đàn bà ấy mấy lượt. Người đàn bà tuy không thấy rõ, nhưng cũng hiểu ý tứ rồi. Mắt nàng khẽ nhắm lại, vẻ như buồn mà chẳng phải buồn, nửa như vui mà chẳng phải vui. Hai anh em đi ra ngoài bàn nhau: 'Việc này thành công kể như tám chín phần. Có điều không biết đêm nay đến cách nào đây?' Tái Côn Lôn nói: 'Có anh bên cạnh, không khó gì cả, chớ có lo. Có điều nàng ban nãy nói gì, em có hiểu hết không. Sợ em nhìn được mà không biết có dùng được, nếu không làm cho nàng thỏa mãn thì chỉ được một lần thôi. Lời anh trước kia có phải bây giờ ứng nghiệm không? Em phải ráng, đừng để khảo hạch bước đầu bị nàng đánh rớt, chỉ lọt nổi đệ nhất trường, còn đệ nhị, đệ tam trương lại không chịu nổi.' Bán Dạ Sinh nói: 'Quyết không chịu thế. Nếu không tin, khi lâm sự anh việc ở đâu đó mà chứng kiến.' Hai người cười xòa, mong ngày chóng tàn, trăng mau mọc để còn chuẩn bị ra tay. IX Rành hiểu lẽ đời đâu cần gấp gáp Cầu phần dư lạc lại được hưởng đầu. Lại nói về vợ của Quyền lão Thực, nhũ danh là Diễm Phương , vốn là người con gái từng ăn học, từ nhỏ đã biết đọc biết viết, trí tuệ thông minh. Ðến tuổi mười sáu, có cậu học trò nhờ người mai mối. Cha nàng nghĩ rằng chàng rể tương lai tiến trình sáng sủa, nên thuận gả nàng. Nào ngờ cưới được một năm, thì người chồng yếu dần mà chết. Diễm Phương thủ tiết tròn năm, sau mới tái giá cùng Quyền Lão Thực. Người đàn bà này, lòng hiếu dâm, nhưng mặt đẹp đễ, nhu mì. Mỗi lần nghe đàn bà ai bị kết tội ngoại tình, nàng chỉ che miệng khẽ cười. Trong đám phụ nữ nàng thường tâm sự: 'Kiếp trước chị em mình vụng tu nên bị đọa làm đàn bà, khuê môn bất xuất. Không như nam nhân có sơn thủy để ngao du, có bằng hửu để đàm luận, phụ nữ bọn mình chỉ có mỗi việc làm trên giường với chồng là lạc thú. Ngay việc sắc dục trong nhà riêng cũng bị giới hạn, chỉ được một chồng một vợ, cha mẹ đặt để vào ai thì phải hành lạc với người đó, chồng cho phần nào thì được phần đó mà thôi, để mà đẻ con sinh cái. Ðàn bà bị cấm không được bàn luận dâm tình. Ngoài chồng ra nếu còn giao du với người khác, thì tức là lỗi đạo, phạm lễ giáo, trái cương thường. Chồng mà biết được thì bị ăn đòn, còn người ngoài mà biết thì bị chê bai. Mà cho dù có bị đánh đập chửi mắng hay không bị đánh đập chửi mắng, có bị chê là dâm loàn hay được khen là chính chuyên, làm phận đàn bà thì chuyện dâm dục nếu không làm thì thôi, đã làm thì nên làm cho tới nơi tới chốn, mà hưởng đời được chút nào hay chút ấy, chớ có làm cẩu thả mà uổng phí xuân xanh một đời. Ðã chỉ biết có chồng thì lúc riêng tư, khi công việc lúc ban ngày của chồng xong rồi, hai người cứ cởi quần áo lên giường. Cứ thong thả ung dung, cho đến khi nào đạt cực điểm mới thôi,thế là đủ đền bù khó nhọc làm vợ rồi. Chứ cố vụng trộm với trai cho được, gấp gáp cho xong, thú vị nỗi gì. Huống chi hễ đói thì bạ đâu ăn đấy, không kịp chọn lựa, mà đã chọn lựa thì hết thấy đói. Hành dâm cần điều hòa y như ăn uống vậy, thất thường rồi sẽ sinh bệnh. Em cười là cười những người đàn bà bị mang tiếng trắc nết, chỉ vì không biết lựa chồng cho kỹ từ hồi chưa xuất giá. Mình thích danh ư ? thì chọn người văn nhã. Thích cái mả ngoài ư ? thì chọn người đẹp đẽ. Còn ai không hiếu danh chuộng mỹ mà chỉ nghĩ đến chuyện phòng trung, sao không chọn người cường tráng làm chồng, để được thỏa mãn về sau? Ðến nỗi sau rồi sanh chuyện ăn vụng chuốt lấy thị phi?' Mấy người bạn nghe xong, đều nói: 'Con người khôn ngoan ăn nói có khác, câu nào nghe cũng hay mà có ý vị.'
0 bình luận