Nhục Bồ đoàn
Kabuto
Chương 16
'Công tử miệng đã quyết, nhưng lòng thì chưa quyết, chắc là sợ liên lụy chứ gì. Như tớ đây, đừng nói chi tới các bậc lão trượng trong nghề, chưa từng bị kẹt bao giờ, cho dù có bị kẹt đi nữ, thì cũng xin chịu chết một mình, quyết không khai đến người vô tội. Xin công tử an tâm. Chỉ mong kết nghĩa với nhau làm anh em, mai này công thành danh toại, công hầu một vùng thì đã biết tính nhau, chớ làm khó dễ mỗ là đủ'.
Bán dạ sinh thấy Tái Côn Lôn nói trúng tim đen lại giải được mối nghi hoặc, nên luôn miệng nhận lời, không còn phân vân nữ. Thế là hai ngưới chung tiền sai tữu bảo sắm đồ tế lễ, khai ngày sinh tháng đẻ, lập thệ rồi cắt máu ăn thề sống chết không bỏ nhau, hương án lập ngay trong quán trọ. Tái Côn Lôn lớn tuổi làm anh, Bán dạ sinh nhỏ tuổi làm em. Hai anh em dọn đồ cúng xuống ăn nhậu đến khuya, ly chén la liệt, mới chịu chia tay đi ngủ.
Bán dạ sinh nói:
'Mình ngủ hai nơi, chẳng hóa ra cùng tịch mịch, chi bằng anh cùng ngủ chung phòng với em, mình tâm sự cho hết đêm dài, anh nghĩ sao?'
Tái Côn Lôn khen phải. Hai người thay y phục, rồi lên giường.
Bán dạ sinh mới bận uống rượu, ham chuyện, nên không có thì giờ nhắc lại những lời từng ôm ấp trong lòng. Bây giờ, rượu đã uống xong chuyện trò đã dứt, nên trước khi ngủ, chưa nằm ấm chỗ đã để lộ chân tướng. Sinh luôn miệng than mấy lượt hai câu:
'Sao một nơi cảnh trí hữu tình thế này, mà lại không có bóng một giai nhân?'
Tái Côn Lôn nói:
'Người đâu lại chẳng có, em nhắc hai câu này để làm gì, hay là em chưa vợ, muốn đi khắp nơi để tìm người sửa túi nâng khăn?'
Bán dạ sinh nói:
'Vợ em đã có, nhưng chẳng lẽ một người đàn ông sống mãi với một người đàn bà cho đến già, ắt là ngoài vợ ra, phải tìm thêm vài ba người gọi là để đổi thay nhan sắc. Không nói dấu gì anh, tính em thích chuyện trăng hoa. Giàu sang, danh vọng sau này muốn có lúc nào chẳng được, không đáng quan tâm. Diều cần gấp, là chuyện này mà thôi. Nay em đi, tiếng là để cầu học, nhưng thật là tìm nữ sắc. Qua nhiều câu chuyện, em chỉ gặp toàn những phụ nữ đen đúa bôi son trát phấn để làm đẹp, chưa gặp một người không trang điểm mà đẹp tự nhiên. Vì vậy em chán, cứ lẩm bẩm hai câu ấy cho hả nỗi bất bình'.
Tái Côn Lôn nói:
'Em nói sai rồi. Người phụ nữ đẹp ở đời quyết không để ai thấy mặt, nếu để ai thấy mặt quyết không phải à phụ nữ đẹp rồi. Ðừng nói chi con gái nhà lành, ngay trong xóm Bình khang, chỉ có những cô nàng xấu xí, không ai đoái hoài mới trường mặt cho người mua vui, còn những nàng có chút tên tuổi thì chỉ ngồi nhà đợi khách đến, còn làm khó dễ nọ kia để người ta thỉnh mấy luợt mới ra, nói gì bọn con gái chưa bao giờ ra khỏi cử hoặc con nhà quyền quý, có ai tựa cửa cho mình xem mặt bao giờ? Em cần biết một điều là trên đời này chỉ mình anh mới có thể nói có phụ nữ đẹp hay không.'
Bán dạ sinh nghe nói thế, bất giác ngẩng đầu lên hỏi:
'Ðiều này lạ, Anh không phải trong giới trăng gió, thì làm sao biết được chuyện đó?'
Tái Côn Lôn nói:
'Tuy anh không thuộc giới ăn chơi, nhưng những chuyện phong lưu anh đều rành rọt, nhiều điều chỉ mắt anh thấy đủ, chỉ tai anh tường tận, ngay cả người trong cuộc cũng chỉ biết đại khái mà thôi, huống còn những chi tiết nhỏ nhất người thường làn sao hiểu nổi'
Bán dạ sinh nói:
'Tại sao?'
Tái Côn Lôn nói:
'Anh xin hỏi em, người đẹp trên đời này phần nhiều là người giàu sang hay là kẻ nghèo hèn?'
Bán dạ sinh nói:
'Lẽ tự nhiên là người giàu sang, kẻ nghèo hèn làm sao sánh.'
Tái Côn Lôn nói:
'Thế, đối với bọn con gái đẹp con nhà giàu sang nầy, muốn nhìn thấy họ cặn kẽ, thì phải nhìn lúc nào? Lúc trên mặt còn son phấn, trên mình còn quần áo hay lúc son phấn đã rửa, xiêm y đã tháo?'
Bán dạ sinh nói:
'Lẽ tự nhiên là khi họ đã rửa sạch son phấn, cởi hết quần áo thi mới thấy rõ bản sắc của họ, chớ còn son phấn, còn quần áo, thì phân biệt thế nào được.'
Tái Côn Lôn nói:
0 bình luận