Chương 15

'Nếu thế thì không ngại nói ra. Bình nhật tớ làm nghề ăn trộm. Cho dù tường cao vách dày thế mấy, tớ không muốn thì thôi, chứ đã rắp tâm thì trèo qua dễ dàng không tốn hơi sức. Tớ có thể vào thẳng phòng ngủ của người ta dọn hết đồ đạc, qua ngày hôm sau mà cũng không ai biết. Người ta nói hồi trước có Côn Lôn kỳ sĩ từng bay vào dinh của huyện lệnh họ Quách cướp con gái của quan huyện là Quyên nữ. Có Ðiều cả đời lão ta chỉ làm được một lần, còn tớ từng làm cả trăm lần. Vì thế người ta mới đặt hỗn danh là Tái Côn Lôn.' Bán dạ sinh hốt hoảng nói: 'Ông anh làm nghề này đã lâu, lại nổi tiếng, ai cũng biết, chẳng lẽ không bị bắt bao giờ' Tái Côn Lôn nói: 'Nếu bị kẹt thì không phải là người hào kiệt. Từ xưa đã có câu 'Bắt trộm phải có tang vật', nếu không bắt được tang vật, cho dù tớ có thú, họ cũng không làm gì được tớ. Khắp xa gần, không ai lại chẳng ngán tớ, sợ tớ xử trí. Tuy nhiên, bình sinh tớ là người nghĩa khí, trong đời có năm điều không hề làm.' Bán dạ sinh nói: 'Năm điều đó là gì?' Tái Côn Lôn nói: 'Gia chủ gặp chuyện buồn không trộm, gặïp chuyện vui không trộm, trộm một lần rồi không trộm nữa, không đề phòng trước không thèm trộm, đã quen biết nhau không trộm.' Bán dạ sinh nói: 'Năm điều ấy rất hay, xin giảng từng điều một xem sao'. Tái Côn Lôn nói: 'Nếu gia chủ gặp việc chẳng lành, hoặc bệnh tật hoặc có tang chế, hoặc bị tai bay vạ gió gì đó, người ta đang bối rối như vậy mà mình đến trộm nửa thì khác gì lửa cháy thêm dầu, thiên hạ sao chịu nổi, vì thế tớ không làm. Nếu gia chủ có việc mừng, hoặc cưới vợ gả con, hoặc sinh con mừng thọ, hoặc xây nhà dọn cửa, nói chunglà đang có chuyện vui mà mình đến trộm, tuy người ta mất chút ít của cải không đến nỗi nào, nhưng chỉ e về sau làm ăn xui xẻo lụn bại, vì thế tớ không làm. Còn đối với người quen biết, mình biết người, người không biết mình, lại không thèm giao thiệp với mình, mình đến trộm đâu có gì quá đáng. Trái lại người ta lúc nào cũng chào hỏi mình, mà mình lại đến trộm, cho dù người ta không nghi ngờ mình, liệu khi gặp người ta mình chẳng thấy xấu hổ hay sao. Chẳng hạn ban nãy tớ mời công tử sang uống rượu mà công tử từ chối, thì rõ ràng là một người kiêu ngạo coi tớ không ra gì, bất luận công tử từ đâu đến đây di nữ, sau này cũng không thoát khỏi tay tớ. Nay công tử vui vẻ qua đây, lại bằng lòng đối ẩm với tớ, có một người đáng mến đến thế, lẽ nào tớ nỡ trộm đạo. Còn đối với bọn tài chu tiền bạc dồi dào, nếu chưa bị trộm bao giờ thì tớ sẽ viếng nhà. Chỉ cần một lần là d8ủ kiệt quệ. Nếu ăn quen mon men lần nữa, chẳng hóa ra mình không tài nghệ hay sao. Việc ấy tớ không chịu làm. Cũng có những người ngày cũng như đêm lúc nào cũng đề phòng trộm cắp, miệng luôn nói đến trộm cắp, họ coi mình không ra gì thì mình cũng không coi họ lại ra gì, mình phải đến trộm để họ thấy mình cũng đủ kiến thức, cho dời không ám khi dễ mình. Còn đối với những nhà có tấm lòng đại độ, không coi nặng đồng tiền, lỡ mà cổng trước, cửa trong quên đóng, nếu thừa cơ lẻn vào có khác gì chuột, chó. Tiên sư của tớ là Liễu đạo chân nhân cấm ngặt, lẽ nào tớ lại đi làm hay sao. Những điều tớ vừa kể, tớ gọi là Ngũ Bất Thâu (Năm điều không trộm) là thế. Chính vì tớ chủ trương như vậy mà bà con xa gần, tuy biết rõ tớ là trộm, nhưng không đối xử với tớ như đối xử với một kẻ trộm, tuy biết rõ tớ là trộm, nhưng không đề phòng tớ như đề phòng phường trộm. Họ thành thật giao du với tớ mà không cho là nhục, mà chính tớ cũng nói là không có gì làm nhục họ cả. Nay nếu công tử không chê, xin được kết nghĩa anh em tại đây, sau này có việc gì xin hết sức giúp nhau, chết cũng không từ nan, không như trong đám người khoe chử kết nghĩa với người, khi lợi thì tìm đến mà không lợi thì tránh xa. Loại như vậy bọn tớ không ưng kết giao'. Nghe Tái Côn Lôn, Bán dạ sinh không ngớt gật đầu lia lịa, trong bụng trầm trồ: 'Không ngờ trong đám đạo tặc lại có người hào hiệp như thế. Nếu mình chơi thân với anh ấy, chuyện khác mới không nhờ, chớ như khi mình gặp được bậc tuyệt thế giai nhân ở chốn lầu cao cửa rộng mà tin ong nhgẽn lối, kín cổng cao tường, mượn tay anh ấy còn gì bằng. Hôm nay tương kiến chắc gặo kỳ duyên, đâu chừng trời sai dị nhân giúp đỡ.' Sinh nghĩ đến đây tự nhiên thấy phấn chấn, sau đó khi nghe nói đến kết nghĩa anh em vẫn do dự. Ngoài miệng nói 'được thế thì tốt lắm', mà trong lòng không hề hăng hái lắm. Tái Côn Lôn hiểu ý, nói:
0 bình luận