Chương 13

Rồi hai người ôm nhau lả ra mà ngủ. Hồi lâu Quý Hương cựa mình, nói: 'Anh yêu, em mới chết đi sống lại, anh có hay không?' Bán Dạ Sinh nói: 'Sao anh không hay. Như thế không gọi là chết, mà là đê mê' Quý Hương nói: 'Thế nào là đê mê?' Bán Dạ Sinh nói: 'Nam có dương tinh, nữ có âm tinh. Lúc hành lạc, khi khoái cảm lên đến cực dộ, thì tinh suất. Lúc sắo xuất tinh, thì từ da thịt đến gân cốt thảy dều tê cứng, hồn phách mê mẩn, rồi tinh mới xuất. Như thế là đê mê, như trong bức họa Xuân cung số năm ban nãy. Em đã xem qua, chẳng lẽ không nhớ sao?' Quý Huơng nói: 'Theo anh nói đê mê xong có thể tỉnh lại, có nghĩa là không chết, phải không?' Bán Dạ Sinh nói Người nam, người nữ mỗi lần làm tình với nhau có đê mê. trong khi người nam đê mê có một lần thì người nữ, nếu âm tinh chưa ra vẫn có thể đê mê mấy chục lần. Ðê mê là cực khoái, chớ có phải là chết đâu.' Quý Hương nói: 'Khoái lạc như thế, dẫu chất cũng vui, huống chi là không chết. Như thế này thì từ nay về sau, ngày nào em cũng đê mê, đêm nào em cũng đê mê'. Bán Dạ Sinh cười to: 'Em thấy chưa, anh nói có sai đâu, cuốn Xuân cung này có phải bửu bối hay không' Quý Huơng nói: 'Ðúng là bảo vật. Chỉ sợ bạn anh đòi về' Bán Dạ Sinh nói: 'Nói gạt em chơi, chứ thật ra sách này của anh mua.' Quý Hương nghe xong, vui mừng khôn xiết nên bật cười. Ân ái xong, hai người trở dậy vận y phục rồi cung nhau tiếp tục xem quyển Xuân cung, đến khi cao hứng, lại cùng nhau ân ái. Kể từ hôm ấy, hai vợ chồng trở nên tâm đầu ý hiệp, đường tình càng thêm khắng khít. Từ khi xem Xuân cung, Quý Hương đã vơi lễ giáo, thành môn sinh chăm chỉ trong trường phong lưu, ngày đêm không quản ngại thực hành cách thức mới của thú gió trăng trong sách, dẫu táo bạo khó khăn đến đâu cũng thực tập cho được, hoặc trồng chuối theo 'đảo điêu lập chúc', ôm mông như 'cách sơn thủ hỏa'. Rồi thì ba tất sen vàng gác lên vai chồng mà ngủ, có muốn hạ xuống lại không phải dễ. Rồi dần dần trong khi ân ái, tiếng động da thịt cọ xát, nào tháo độ hăng say dâm cuồng giúp cho cuộc mây mưa thêm phần nồng thắm, tất cả đều không thiếu. Và để tăng thêm hứng thú, Bán Dạ Sinh còn dến tiệm sách mua về các loại sách phong tình, như Tú Tháp dã sữ, như Quân truyện, như Bà tử truyện, cả thảy một hai chục cuốn đóng thành bộ, để trên bàn cho nàng xem lúc nào cũng được, còn sách đã đọc xong trước kia thì bó lại cất, chỉ e nàng bỏ mới ôn cũ, mà trở về vẻ đạo mạo như ngày trước. Tình vợ chồng thắm thiết, hòa hợp, vui sướng hơn bao giờ, nay thì dù có vẽ ba trăm sáu mươi bức xuân cung cũng không diễn tả cho hết được Có thể nói, Bán Dạ Sinh đến đây là khoan khoái tột độ rồi, riêng có một diều là trong khi vợ chồng hết sức hài hòa, thì giữa ông nhạc và chàng rể có chút gì không hợp. Nguyên nhân là Thiết phi đạo nhân vốn cố chấp, thích chất phác ghét phồn hoa, không ưa chuyện trăng hoa, chỉ mến bàn về vấn đề đạo lý. Từ khi Bán Dạ Sinh vào ở rể, trông thấy Sinh ăn mặc diêm dúa, bảnh bao, đạo nhân cảm thấy buồn rầu, đâm ra hối hận, than thầm: 'Gã này chỉ có cái mã mà không có cái ruột, chắc không nên người, con gái ta còn biết nương tựa vào đâu. Nhưng sính lễ đã nhận, duyên châu trần đã kất, không thể thay đổi gí được nữa. Thôi đành đã lỡ tính theo lỡ, tùy cơ mà răn đe, dạy dỗ nó nên người đứng đắn'. Vì vậy từ lối ăn mặc tiếng nói đến việc đi đứng ngồi nằm, nhất nhất đều để tâm sử trị. Lời xưa nói rất đúng 'giang sơn dí cải, bỉnh tính nan di', Bán Dạ Sinh tâm tính trẻ tuổi, lại cha mẹ mất sớm, chưa từng bị người lớn kềm chế, nân ai dễ gì bắt bẻ được. Vì vậy có mấy lần Sinh bất bình cha vợ. Có điều nghĩ đến tình vợ chồng sợ bị sứt mẻ, Sinh đành nhẫn nhục, nhưng nhịn mãi rồi cũng tới mức mà thôi. Sinh đành dấu Quý Hương mà, bàn riêng với nhạc phụ: 'Con vốn quê mùa cục mịch, trên thiếu thầy giỏi, dưới vắng bạn hiền, do đó học hành không tiến, công danh chẳng đạt. Nên con muốn xin phép bái biệt nhạc phụ đi đó đi đây, trước là để mở rộng kiến văn, sau là tìm thầy chọn bạn học hành, đợi khoa thi, may ra đỗ đạt hầu xứng với công ơn nhạc phụ đã chọn con làm rể, ý nhạc phụ nghĩ sao?' Thiết phi đạo nhân nói: 'Từ khi con vào làm rể nhà ta đến nay đã được nữa măm rồi, nay mới có câu nghe được, chứ mọi khi toàn lời lẽ của bọn đãng tử. Con chịu đi xa cầu học là điều rất tốt, sao ta lại không bằng lòng.' Bán Dạ Sinh nói:
0 bình luận