Chương 11

'Khi lâm trận, thì cả hai vợ chồng phải thương yêu nhau, tinh thần huyết mạch phải giao hợp với nhau mới thích. Nếu người vợ da dẻ trắng phau, nỏn nà như một viên ngọc từng giũa mài, thì người chồng cởi xong quần áo ôm vợ vào lòng, vừa ân ái vừa ngắm nhìn, tự nhiên sẽ cảm thấy cực kỳ khoái lạc, hạ bộ bất giác sẽ cứng lên và to ra. Nhưng nếu người đàn ông xấu như ma, thịt vừa den vừa thô, mặc quần áo để che lấp, chứ đã cởi rồi thì cái xấu xí sẽ lộ hết ra ngoài, không còn cách nào che giấu được. Ðặt cái xấu xí bên cạnh cái mỷ miều, thì làm sao người đẹp không chán ghét mà buột miệng chê trách thành lời. Thế là cái vật cứng kia sẽ mềm đi, cái vật to kia sẽ thun lại, không biết đến bao giờ mới hành sự lại được, thử hỏi còn khoái lạc ở đâu. Thành ra đành làm tình ban đêm là hơn, vì còn che dấu được. Ðó la trường hợp vợ đẹp chồng xấu. Còn trường hợp vợ xấu chồng đẹp cũng vậy, không cần phải nói thêm làm gì. Riêng vợ chồng mình thì khác: em trắng, anh cũng trắng, em hồng anh cũng hồng, em nõn nà anh cũng nõn nà, nếu mình không hành lạc ban ngày, không cùng khoe da thịt với nhau mà cứ chui vào chăn mền để tìm khoái cảm, há không phải là mai một cả một đời, có khác gì những cặp vợ chồng xấu xí. Em không tin, mình cứ thử xem, so cái thú vị với lúc làm tình ban đêm ra sao.' Quý Hương nghe đến đây, yên lặng nghẫm nghĩ, mặt tuy bẽn lẽn mà lòng đã xiêu, má ửng hồng, mắt long lanh. Bán Dạ Sinh nghĩ thầm: 'Dục tình đã dậy, còn đợi chi chưa ra tay. Có điều nàng chớm động tình, sóng tình chưa dậy, nếu vồ vập ngay thì có khác gì kẻ đói gặp thức ăn, cứ chụp nuốt, không kịp nhâm nhi, rốt cuộc nào biết thơm ngon là gì. phải làm cho nàng thành quýnh quáng, dâm tình tột độ, chừng đó hãy gầy cuộc mây mưa'. Sinh bèn ngồi lên ghế bành, kéo nàng vào lòng lật từng bức họa trong quyển Xuân cung cùng xem với nàng. Phần trìngh bày có khác với loại sách cùng loại. Trong mỗi bức họa, nử trang trên vẽ cảnh xuân tình, nửa trang dưới là lời bạt, mấy câu đều giải thích sự việc, mấy câu sau ca tụng tài nghệ của người vẽ, tất cả đều là bút phê của các bậc danh nhân. Bán Dạ Sinh dặn nàng tưởng tượng như đang ở trong cuộc, thấm nhuần tinh thần từng bức họa để sau này bắt chước cho khéo. Sinh vừa xem vừa đọc cho nàng nghe. Bức thứ nhất vẽ thế Túng điệp cầm phong (mặc bướm tìm hương). Lời bạt ghi: người nữ ngồi bên hòn non bộ, hai chân bẹt ra, người nam đưa ngọc hành vào âm cung, luồn bên này lách bên kia nhu bướm tìm nhị hoa. Bấy giờ:vì nam, nữ mới nhập cuộc chưa đến hồi cụp lạc, nên mắt họ giương to, trông không khác lúc bình thường cho lắm. Bức thứ hai vẽ thế giáo phong nhưỡng mật (ong khôn lo hút mật), lời bạt ghi: Người nữ nằm ngữa trên chăn bông, tay nắm ch8ạt hai vế đưa lên cao để đón ngọc hành, người nam do d0ó, thấy rõ nhị hoa ở chỗ nào, tùy tiện tấn công. Bấy giờ vẽ mặt người nữ khao khát, còn người nam thì mặt mày gay cấn, khiến người xem phải hồi hộp, lo âu giùm, rõ thật tạo hóa trớ trêu. Bức thứ ba vẽ thế Mê điểu quy lâm (chim lạc bay về rừng). Lời bạt ghi: người nữ nằm trên giường, hai chân giơ lên, hai tay đỡ vế của người nam, người này từ trên ấn thẳng xuống, nom như chim kia đi lạc đã lâu, thấy rừng cũ lao thẳng về. Nam nữ thần khí bừng bừng nét vẽ kỳ diệu chẳng khác nào bút bay mực múa vậy. Bức thứ tư có tên Ngạ mã bôn tào (ngự đói tìm máng cỏ). Lời bạt ghi: Người nữ nằm trên giường, hai tay ôm quàng lấy người nam, trông như bị buộc bào nhau, hai chân gác lên vai của người nam. Ngọc hành mất hút vào trong âm cung, khít khao không hở một chỗ nào như ngựa đói vục đầu ăn cỏ trong máng vậy. Bấy giờ cả hai như lả người đi, mắt định nhắm mà vẫn muốn trông, lưỡi định thụt vào mà vẫn thè ra. Nét vẽ rất thần tình. Bức thứ năm vẽ thế Song long đấu luyện (hai rồng mệt đấu nhau). Lời bạt ghi: Ðầu người nữ kê bên gối, hai tay buông xuôi mềm mại như bông, đầu người nam thì dựa bên tai người nữ, toàn thân buông xuôi cũng mềm mại như bông. Bấy giờ hai người đã thỏa, hồn thả theo mộng đẹp, lặng lẽ sau cơn kích động mạnh, tuy nhiên hai chân của người nữ vẫn còn gác trên hai vai của người nam chưa hạ xuống, thần thái ẩn vẻ sinh động, nếu không có khác gì hai tử thi, người xem khoái cảm đến cực độ, tưởng chừng mình cũng đang cùng họ 'chung quan chung huyệt' vậy. Xem đến đây, Quý Hương bất giác không dằn được nỗi hứng tình, Bán Dạ Sinh định lật sang trang khác. Sinh đang định lật sang trang khác xem tiếp với nàng thì nàng đẩy quyển sách ra rồi đứng dậy, uể oải nói:
0 bình luận