Chương 3

Mở cửa cho Ngọc vào, không hiểu sao Trung kín đáo nhìn chung quanh, mấy nhà cạnh đó đều tắt đèn đi ngủ cả rồi, chắc không ai thấy cô sinh viên này đến nhà anh cả. Vào trong nhà, Trung lúng túng mới Ngọc ngồi xuống cái ghế dài, vì chuẩn bị đi ngủ nên anh chỉ mặc mỗi cái quần cộc ngắn và chiếc áo phông trắng. Anh xin lỗi định bảo Ngọc chờ anh thay ra quần áo khác chứ ai lại khách đến nhà lại mặc thế này, thì Ngọc cười bảo, không sao đâu ạ. Trung lúng túng ngồi xuống, anh không thể không liếc nhìn phần bụng cô bé. Ngọc mặc chiếc quần bò cạp trễ hết sức và cái áo thun sành điệu hở nách, bộ ngực căng đầy của cô vươn ra kiêu hãnh, bờ vai thon thả trẳng trẻo, cả phần eo cô gái lộ hẳn ra khiêu khích, khi cô bé ngồi xuống, cạp sau chiếc quần tụt xuống gần tới khe mông, lộ hẳn cạp chiếc quần lót dây hàng hiệu màu trắng cạp thấp. Trung lúng túng nhìn ra phía khác và mời Ngọc uống nước, quái lạ, sinh viên đến xin điểm mà sao anh lại cảm thấy lúng túng thế nhỉ, chẳng nhẽ trong đầu anh lại đang nghĩ đến chuyện xấu xa nào đó chăng. Trò chuyện một lát, Ngọc cười tủm tỉm nói: - Bài thi của em, mặc dù chưa biết điểm, nhưng em biết em nằm trong số những bài bị trượt rồi. Trung lắc đầu: - Thầy cũng thấy tiếc, em học đâu đến nỗi mà sao làm bài như vậy. Ngọc cười: - Em có học hành gì đâu, hôm đó trong đầu nghĩ ra cái gì thì em viết cái đó thôi, thú thật với thầy kể ra thì em cũng không cần phải điểm cao lắm đâu, vì bố mẹ em đã đăng ký sẵn cho em một suất du học ngay sau khi em ra trường rồi, kết quả có thế nào thì em cũng đi thôi, nhưng mà kể ra có cái bằng tốt nghiệp đẹp đẹp một tý thì cũng hay hơn, thế nên em mới đến để xin điểm thầy hôm nay…với lại em cũng muốn có cơ hội này để đến nhà thầy, vì em ….em chẳng biết nói vòng vo…thôi thì thầy cứ cho em lên 6 hay 7 gì đó, rồi thầy muốn thế nào em cũng đồng ý. Vừa nói, Ngọc vừa đặt tay lên bàn tay đang cầm cốc nước của Trung. Trung thấy bất ngờ quá, không ngờ cô sinh viên này lại nói thẳng tuột như thế, hay là cô bé đọc được suy nghĩ của mình. Anh ấp úng hỏi lại là ý Ngọc vừa nói là thế nào, anh không hiểu. Ngọc cười, chuyển sang ngồi cạnh Trung bên cái ghế dài, và nói:
0 bình luận