Người Thấy Giáo Tận Tâm
Kabuto
Chương 2
Ra mở cửa với thái độ hơi bực mình vì bị quấy rầy, Trung vừa hỏi ai đấy, thì hoá ra là Ngọc, cô sinh viên lớp Trung, cơn bực mình của anh không hiểu sao tự nhiên tan biến, ai chứ cô bé này thì Trung rất có cảm tình. Cô bé cũng người Hà nội, nhà có vẻ khá giả, nên lúc nào ăn mặc cùng toàn hàng hiệu, xe máy thì Dylan, trông cô sành điệu nổi bật lên so với nhưng cô gái cùng lớp khác, cô bé có vóc người thon thả mảnh mai rất đẹp, chiều cao cũng khá lý tưởng, phải đến hơn mét sáu, mái tóc nhuộm hoe vàng ép thẳng đuột rất hợp với khuôn mặt xinh xắn dễ thương và làn da trắng nuột của cô ta. Cô bé này xinh quá nên nhiều lúc gặp cô ta Trung cũng hơi lúng túng, và nhiều khi anh phải đỏ mặt quay đi chỗ khác không dám nhìn lâu vào khoảng eo thon gọn trắng ngần của cô bé lúc nào cũng lộ ra trên cái quần cạp trễ, cùng mùi nước hoa nhẹ loại xịn mà chỉ ngửi thấy thôi là Trung đã thấy bừng bừng cả người rồi. Mọi người trong lớp thì có vẻ không thích cô ta vì cô ta ăn chơi sành điệu quá, còn Ngọc thì cũng tỏ ra kênh kiệu bất cần, cô hay chơi với tụi sinh viên con nhà giàu trường khác. Tuy nhiên Trung thấy cô bé cũng đâu đến nỗi nào, ngoại trừ cái vẻ bề ngoài ăn chơi, cô bé cũng có vẻ lễ phép nhã nhặn đấy chứ. Cô bé cũng có vẻ quý Trung vì ít khi anh thấy cô ta nghỉ học tiết dậy của anh trong khi những môn khác thì cô ta nghỉ tràn, trong lớp giảng bài nhiều lúc nhìn về phía cô ta, Trung cũng thấy cặp mắt đen láy của cô ta nhìn anh chăm chú vẻ thích thú. Vừa rồi chấm bài thi, đọc qua anh biết cô bé này chẳng học hành gì rồi, viết lăng nhăng thế này thì cho 0 điểm là phải, anh đã cố cho điểm 4 đã là xông xênh lắm rồi.
Ngọc thấy Trung nhìn cô ngơ ngác ở cửa ra vào, cô ta mỉm cười để lộ núm đồng tiền rất xinh và khẽ hất mấy sợi tóc vàng loà xoà rất duyên dáng, miệng nhanh nhẹn chào:
- Em chào thầy ạ, em xin lỗi vì đến muộn thế này…thầy không ngại chứ ạ…em vừa đi sinh nhật đứa bạn về, định đến sớm hơn nhưng ngại các bạn khác đến đây nhiều nên…bây giờ em mới đến.
Trung mỉm cười:
- Không sao…thế xe em đâu, em đi gì tới đây.
Ngọc cười:
- Em đi taxi thôi ạ, tối thế này em cũng ngại đi xe máy lắm, sợ không an toàn.
0 bình luận