Chương 2

– Thì tất nhiên là có thì người ta mới gọi chứ. Sao hỏi ngốc thế? – Cô lại bảo tôi ngốc rồi. Ngốc hay không thì có liên quan gì đến cô không? – Hihi… Em xin lỗi, em trêu thế thôi. Đừng có tức đấy nha! – Ai thèm tức với con gái làm gì. Mà có chuyện gì sao cô lại gọi tôi vậy? – Em hôm nay không có xe, anh cho em đi nhờ về kí túc xá được không? Phong hơi bối rối vì lời đề nghị này, anh không ngờ có ngày lại được đưa Bảo Ngọc về. Làm sao có thể từ chối. Được, mà gì chứ cái chuyện giúp nhau thì từ xưa anh luôn nổi tiếng là giúp người rồi. Nhưng Phong nhìn xuống con xe đạp cà tàng của mình thì anh thấy hơi ngại, nó không phù hợp lắm với cái vẻ đẹp của Bảo Ngọc. Như biết được ý nghĩ của Phong, Bảo Ngọc liền nói trước để anh đỡ ngại: – Nếu anh ngại thì em đi bộ hoặc gọi xe ôm về cũng được. – Không phải tôi ngại cái đó đâu. Tôi ngại… – Anh ngại cái xe đạp chứ gì? – Hihi… Uh. – Em là sinh viên nghèo phải đi hát kiếm thêm tiền lo cho cuộc sống nên làm gì được đi xe máy hay ô tô mà anh phải ngại điều đó. Ngọc nói xong cô vô tư ngồi vào yên sau của chiếc xe đạp mặc kệ Phong cứ tẩn ngẩn đứng nhìn. Thấy Ngọc đã như vậy thì Phong cũng tặc lưỡi lên xe đi chở cô về, vừa đi được một đoạn đường ra đầu ngõ thì có ánh đèn xe máy sau lưng, tiếng rồ ga rồi hai chiếc xe máy phóng lên kẹp hai bên. Một thằng thanh niên ngồi trên chiếc Dyland nói với Ngọc: – Thì ra đây là cái lí do em từ chối anh để anh đưa về đúng không? Bảo Ngọc nhìn sang thằng thanh niên đeo khuyên tai, sao cô ghét nó thế cơ chứ. Mấy tối nay hôm nào nó cũng rình lúc cô đi về để đi cùng nói chuyện. Dù không ưa nhưng nó cứ bám lấy cô như hình với bóng mà cô chẳng biết làm thế nào có thể cắt đuôi nó được. Ngọc nói sang với thằng đi Dyland: – Anh từ nay đừng có bám theo tôi nữa được không? Tôi đã có bạn trai rồi. – Ha ha… Cái gì? Em đã có người yêu á? Thằng nào vậy? Em đừng nói là thằng đang chở em bằng chiếc xe đạp nhé. – Uh đấy. Xe đạp thì làm sao? Nó có liên quan gì đến anh không? Ngọc cũng tỏ ra ghê gớm không vừa. – Sao lại không liên quan? Anh thích em và bất cứ thằng nào có ý định tán em thì phải bước qua xác anh. Phong từ nãy vẫn lẳng lặng đạp xe như không có chuyện gì. Tai Phong nghe hai người nói chuyện thì anh biết Ngọc không thích gì cái thằng thanh niên này. Anh biết Ngọc vừa nói anh là bạn trai của cô chỉ là một cái cớ, tuy anh chẳng là gì của cô nhưng thấy hoàn cảnh Ngọc đang bị uy hiếp nên trong người Phong cũng có chút cái khí thế anh hùng nổi lên muốn bảo vệ cho cô. Phong dừng xe lại nói: – Ngọc đã nói rồi đấy. Cô ấy không thích bị các anh làm phiền. Các anh làm ơn từ nay đừng làm phiền cô ấy được không? Phong nói nhẹ nhàng một cách rất lịch sự nhưng cũng đầy khí thế. – Ái chà! Thằng này ngon! – Một thằng đi trên chiếc xe máy bên cạnh a dua vào. – Dm mày muốn chiến với tao à hả con chó! Thằng đeo khuyên tai nói với Phong rồi bước xuống xe như muốn chuẩn bị đánh nhau.
0 bình luận
aaa