Gái Già Nhưng Vẫn Tham Tình
Kabuto
Chương 1
Hoa vẫn hồng trước sân nhà tôi.
Chim vẫn hót sau vườn nhà tôi.
Giọt nắng bâng khuâng.
Giọt nắng rơi rơi bền thềm.
Bài hát bâng khuâng.
Bài hát mang bao kỷ niệm, những ngày đã qua…
Quán cà phê ‘Đắng’ tối nay im lặng khác thường so với mọi tối. Không nhốn nháo như mọi hôm, không tiếng nói chuyện của khách, hình như tất tả mọi người đang hướng mắt lên sân khấu, tất cả mọi người đều thả hồn theo bài hát mà cô ca sĩ nghiệp dư tên là Bảo Ngọc đang thể hiện. Từ ngày có Bảo Ngọc thì quán cà phê Đắng đông khách hẳn lên, cứ cuối tuần là mọi người dù bận đến mấy cũng cố gắng đến đây làm ly cà phê thả mình nghe Bảo Ngọc hát.
Những bài hát mà Bảo Ngọc chọn thường nhẹ nhàng, nhưng ca từ thì lại đi sâu vào lòng người. Cô luôn hát hết mình vì khán giả, hát lúc nào cũng thả hồn vào bài hát cứ như thể tác giả viết những bài đó là để dành cho cô. Chính vì lẽ đó khán giả rất thích đến đây nghe cô hát, thích ngắm cái vẻ đẹp có sức hút kì lạ từ cô. Nghe cô hát mọi người có cảm tưởng quên đi hết cái mệt mỏi, quên đi hết cái xã hội sô bồ đầy bon chen.
Bình thường khi hát Bảo Ngọc luôn nhắm mắt để nhập tâm theo bài hát đó, nhưng hôm nay thỉnh thoảng cô mở mắt ra để vừa hát vừa nhìn xuống phía dưới nơi có một vị khách đặc biệt lúc nào cũng ngồi một mình nghe cô hát. Anh ta đặc biệt vì hai tháng nay chưa một lần bỏ một tối nào khi có cô hát, đặc biệt vì chỉ đi một mình nghe cô hát xong các bài thì cũng đi về luôn.
Bảo Ngọc biết anh chàng này thích nghe cô hát lắm, nhưng cô cũng thấy hơi tức trong lòng vì anh ta không thèm xin số điện thoại hay đến xin làm quen với cô như bao mọi người khác. Chính vì cái đặc biệt khác người đó nên Bảo Ngọc đã có cảm tình với anh chàng này. Tối nào lúc đi về cô cũng mong có một ngày chàng thanh niên bảnh trai đó sẽ đợi cô ở đầu đường để xin làm quen với cô hay xin đưa cô về nhưng chẳng bao giờ có chuyện đấy cả. Hôm nay Bảo Ngọc có suy nghĩ mạnh dạn trong đầu “trâu không đi tìm cọc thì cọc sẽ đi tìm trâu vậy”.
Phong đứng dậy thanh toán tiền cà phê rồi như mọi khi anh lững thững dắt chiếc xe đạp cọc cạch ra về. Đang lên xe chuẩn bị đạp đi về thì bỗng dưng Phong nghe tiếng gọi của một cô gái sau lưng, anh hơi ngạc nhiên vì chẳng quen ai và nghĩ rằng chắc người ta gọi ai đó nên anh cứ thế đi. Nhưng vừa đạp được một mét thì tiếng cô gái đó lại gọi anh, Phong dừng xe quay người lại để xem ai thì anh khá bất ngờ vì người con gái gọi anh chính là cô ca sĩ mà anh rất hâm mộ.
– Anh có bị điếc không đấy? Ngọc tỏ vẻ đanh đá vì gọi mãi Phong không thưa.
– Tôi không điếc, cô có chuyện gì không? Phong bình thản trả lời.
– Không điếc mà không nghe thấy người ta gọi à? Ngọc vẫn nói cái giọng giận dỗi như thể đã quen nhau lâu lắm rồi.
– Hihi… Tôi xin lỗi, vì cứ tưởng cô gọi người khác. Phong vừa cười vừa xoa tóc như một anh chàng ngố.
– Em gọi anh chứ gọi ai nữa. Người gì đâu mà ngốc thế cơ chứ.
– Sao cô lại bảo tôi ngốc?
– Ngốc hay không thì về nhà tự nghĩ xem mình có hay không nhé.
– Chắc cô nói đúng. Tôi thấy mình cũng hơi ngốc thật… Hihi… Mà cô gọi tôi có chuyện gì không?
0 bình luận