Chương 132
Chỉ biết trước mặt anh là một dòng sông… Anh đứng trên thành cầu nhìn xuống dòng nước chảy xiết, có rất nhiều người cạnh đó đang can ngăn anh, họ gọi anh rất nhiều, nói chuyện rất nhiều nhưng lúc này Tuấn Kiệt không hề nghe thấy gì, trong anh đang trống rỗng, anh rất nhớ mẹ, nhớ người mẹ đáng thương quá cố của mình, anh càng nhớ mẹ bao nhiêu thì anh càng căm hận ba anh bấy nhiêu, anh nghĩ đến Như Hà… Nước mắt anh lại chảy ra, trong tim anh như đang vỡ ra...
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằng
0 bình luận