Chương 2

– Sang năm tao kiếm Như Ngọcệc làm thêm có tiền tao cũng đi tập. Năm nay anh Tuấn Kiệt còn học đó, không cho tao làm thêm. Hi. – Ê Hồng Vân, nhờ cái! – Chi? – Mày matxa cho tao với, cả người như oải ra. – Điên à. Tập thì mới đầu mỏi sau sẽ quen, ai làm cho mày mãi được. – Năn nỉ mà, 2 đùi tao mỏi rã rời nè. – Kệ mày. – Hồng Vân cười rồi quay mặt vào tường cầm đt bấm. – Đi mà. Làm đi, mai tao nấu cơm với rửa bát cả ngày, chịu không? – Thiệt không? Nói là phải giữ lời. – Thiệt, hì hì. Hồng Vân quay ra lại đối mặt với Như Ngọc. – Chừ làm răng đây. – Thì mày ngồi dậy bóp chân bóp lưng cho tao với. Mày chưa thấy người ta matxa à? – Chưa. – Dậy đi, tao chỉ cho. Hồng Vân lồm cồm ngồi dậy, Như Ngọc nằm ngửa. – Làm răng? – Mày bóp đoạn này này. Như Ngọc nói rồi bật đèn pin điện thoại, chỉ tay vào phần đùi cho Hồng Vân. – Làm ri hả? – Hồng Vân vừa bóp vừa hỏi. – Ừ, mạnh lên tí nữa, cứ lên xuống rứa. Nhảy nhiều mỏi cơ quá. – Muốn đẹp phải chịu khó chứ. Bóp ri vừa chưa? – Rồi, hihi dễ chịu quá. Như Ngọc với tay lên đầu giường bật điện, nó nằm ngửa, cặp vú nhỏ mới bằng nửa cái bát của nó coi như bẹt xuống hẳn giống con trai, chỉ nhô lên 2 cái núm. Nó khoan khoái khi được xoa bóp cơ đùi. – Chỗ ni cần bóp không? Hehe. Hồng Vân nghịch ngợm vỗ tay lên mu của Như Ngọc. Con bé Như Ngọc chuyên trị quần short len lại hơi tròn người nên lúc nào cái mu cũng ngồn ngộn. – Con điên, hihi nó cắn đấy. – Cắn tao bẻ gãy răng, haha. 2 con bé cười nghiêng ngả, Hồng Vân vẫn tiếp tục bóp, Như Ngọc khép hờ mắt thở nhẹ. – Ê con điên, mày ngủ à? Tao ngủ nghe. – Không không, tao… phê. Hihi. – Thiệt á, tao bóp đùi mày sướng à. – Không, không phải sướng, mà thấy dễ chịu. Hihi. – Rứa tao bóp đây nữa em mày chết. Haha. Hồng Vân nói rồi đưa tay lên mu bóp thật. – Á đừng. Haha. – Này, mày không có lông thiệt à? – Ừ, thì tao còn chưa có lông nách mà. – Tao không tin, tao có nhiều rồi nè. – Đây này. Như Ngọc vô tư tụt chun quần trước, hở cái mu cao bợi với đường rãnh sâu thẳm. Không có 1 sợi lông nào. Từ đỉnh mép có 2 vệt hơi thẫm màu chạy xuống phía háng, còn lại trắng bóc. – Haha, như con nít. Thôi tao đi ngủ đây. Mai nhớ rửa bát nấu ăn đó. – Ừ. Ngủ thôi. Tao cũng mong có lông mà đéo có, hic. Tiết chào cờ đầu tuần, 2 cô bé nấm lùn của lớp chuyên Anh luôn được chú ý vì dễ thương và lý lắc trong bộ áo dài trắng cùng tóc cột bím. Như Ngọc là lớp trưởng, Hồng Vân là lớp phó văn thể nên luôn ngồi đầu hàng khi chào cờ. Nếu nhìn từ xa người ta dễ nhầm tưởng là 2 chị em sinh đôi. Trong hàng trăm con người ấy, có 3 cặp mắt liếc nhìn 2 con bé liên tục. Thầy Sơn dạy Lý thi thoảng nhìn Hồng Vân và cười trìu mến, cô Hiền dạy Anh thì liếc rất kín với cặp mắt hình Như Ngọcên đạn ném về Hồng Vân. Và thằng Tấn Đạt ngồi phía sau 3 hàng nhìn cặp mông tròn lẳn thấp thoáng trong cái áo dài mỏng của Như Ngọc. Mỗi người 1 toan tính riêng. Khi thầy giáo điều hành báo tiết chào cờ kết thúc, cô Hiền thướt tha trong bộ áo dài, sải từng bước dài như người mẫu ra bãi để xe, dừng lại lấy đt ra nhắn tin. – Tan học gặp tao ở quán Cây Khế. Tấn Đạt đang đứng sau nhà vệ sinh hút thuốc với tụi bạn thì điện thoại rung, nó lấy ra bấm trả lời. – Ô kê con dê. Tấn Đạt là con trai út của chủ tiệm vàng lớn thứ nhì thành phố này, từ nhỏ đã sinh ra trong tiền bạc và sự chiều chuộng. Trước nó là một đàn 3 con chị đã lấy chồng. Vì là con trai Tấn Đạt nhất, nó càng được chiều chuộng.
0 bình luận