Chương 147
Tôi vẫn nhìn chị… nhưng không dấu được vẻ bối rối… Lúng túng… lắp bắp trả lời… – Thì em… em sợ chị đang nói với anh david nào đó… không phải em… Bả Nhung bả phá lên cười sằng sặc như được mùa… – Ha Ha ha ha… Còn tôi vẫn ngơ ngác đéo hiểu chuyện gì… – Ủa… có gì đáng cười sao??? – Ha ha… ngốc… đồ ngốc… David là anh đấy!!! Rồi chị cúi xuống ôm và hôn tôi lấy hôn để. Tôi cũng vẫn ngạc nhiên và chưa hết bàng hoàng… đéo hiểu chuyện gì…...
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằng
0 bình luận