Tiểu Đình nghe tôi nói, liền ngồi ở đó lắc đầu, không nói lời nào. Tôi tiếp tục làm việc, chớp mắt đã đến 10 giờ tối, đã vượt qua thời gian nghỉ ngơi bình thường, Tiểu Đình vẫn ngồi ở chỗ đó bất động. Tôi duỗi lưng một cái, dù sao nằm trên giường bệnh hơn một tháng, thân thể tôi có chút ăn không tiêu, toàn thân cảm giác rất mỏi. “Em mát xa cho anh nha…” Lúc này Tiểu Đình mới nói, tựa hồ như cảm giác được tôi đang mỏi, quả thật hiện tại tôi thật...