Bên tai tôi không ngừng vang vọng tiếng rên của mình, sau đó không còn nghe bất kỳ âm thanh nào khác. Chỉ là vừa rồi linh hồn trở về đúng vị trí của nó, hơn nữa bị Tiểu Đình với cha tôi ở một bên người kích thích tức giận sống dở chết dở, lúc này tôi quá mệt mỏi, bất tri bất giác, tôi không nghe được thanh âm của cô nữa, phảng phất như tôi lại hôn mê ngủ say… Không biết qua bao lâu, ý thức của tôi từ từ trở về tâm trí của tôi...