Ông ta chán nản ngồi đó, thỉnh thoảng lắc đầu, thỉnh thoảng dùng tay đập vào cái ghế dựa, có thể nhìn ra, tâm tình của ông ta đang vô cùng phức tạp. Mỗi lần ông ta nhìn tôi, trong mắt áy náy và sợ hãi không thể nói thành lời. Không biết qua bao lâu, khi thời gian trôi qua từng chút từng chút, rốt cục tựa hồ như ông ta nghĩ thông suốt cái gì, ông di chuyển ghế dựa và từ từ ngồi xuống bên cạnh tôi. …”Kim Thành… Bố không biết lúc này con có thể...