Đến mười hai giờ trưa, các đồng nghiệp đều tan tầm ra ngoài ăn cơm, mà tôi không có khẩu vị, mặt khác Tiểu Đình còn ở đây, tôi tiếp tục làm việc thực hiện kế hoạch của mình. Nàng nhìn đồng hồ rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi văn phòng, sợ quấy rầy công việc của tôi. Nàng đã đi, tôi không khỏi thở phào, nhưng trong lòng vẫn có chút mất mát. Nhưng tôi đã đoán sai, chưa đến 20 phút, Tiểu Đình đã trở lại với một túi lớn thức ăn. Nàng lặng lẽ mở phần ăn...