“Không… không… chồng, anh không có lỗi, chính là em có lỗi, em không dám không tin anh, không dám trách anh, anh đã vì em mà làm nhiều như vậy, em còn trách anh. Chồng, cám ơn anh, em rất thích món quà của anh!” Tôi chưa kịp nói xong, Tiểu Đình đã háo hức đoạt lời vội vàng giải thích và cám ơn tôi. Chờ đã, món quà? Món quà nào mà nàng thích? Tôi không có tặng quà cho nàng! Bộ não của tôi còn bối rối hơn, não của tôi bắt đầu ngắn mạch. …”Em thật...