Lúc đó Tiểu Đình có một câu mà tôi nhớ nhất: “Kỳ thật lúc đó chỉ cần ông chờ một chút, khoảng thời gian đó mỗi ngày tôi đều suy nghĩ, cổ động bản thân, thậm chí cuối cùng tôi sẽ quyết định tặng nó cho ông, coi như là… chỉ cần ông chờ thêm một thời gian nữa, tôi tin rằng mình sẽ nhịn không được mà chủ động giao cho ông!” Những lời này có thực sự đúng không? Lúc ấy tôi còn tưởng rằng, nếu như tôi không hạ dược, Tiểu Đình sẽ một mực thủ vững,...