Chương 11
Cánh cửa bật mở, trước mặt nàng là khuôn mặt ngượng ngùng của Thành. – Anh… Anh xin lỗi. Anh nhớ em quá. Anh ngủ không được. – Thành áy náy gãi gãi đầu. Hồng Vân không biết nói gì, nàng không nỡ trách anh, nhìn anh áy náy khổ sở giải thích, tự nhiên nàng cảm thấy vui vui. Có lẽ Thành đã yêu nàng thật. Chợt Hồng Vân rùng mình, gió biển đêm không hiền lành gì, nếu đứng đây lâu có lẽ nàng trúng gió mất. – Anh về ngủ đi. Em không đứng đây lâu được...
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằng
0 bình luận