Chương 5
Hai đàn ông ngồi nhậu với nhau, kể chuyện xa xưa. Anh Thành thỉnh thoảng cũng được ké vài ly rượu, do ông Sơn ép uống. Ông nói đàn ông con trai là phải biết uống rượu, 19 tuổi không còn nhỏ nữa, ở dưới quê thì đã là cha người ta rồi. Thành chỉ dạ dạ cho có, nhưng anh cứ thấp thỏm không yên, lâu lâu lại liếc sang Hồng Vân.
Chú Thuận và cha Hồng Vân uống đến say lúy túy. Hồng Vân và Thành dìu ông Sơn vào phòng nghỉ trước, rồi lại quay ra dìu chú Thuận vào.
Hồng Vân được dọn riêng một căn phòng nhỏ, có cửa sổ nhìn sang đối diện nhà hàng xóm. Ông Sơn thì ngủ chung phòng với Thành.
Khí trời nóng bức, Hồng Vân cảm thấy ngột ngạt khó chịu, nàng muốn đi tắm. Hồng Vân nhìn quanh, nàng thấy trên tầng một chỉ có đúng một nhà vệ sinh sử dụng chung. Nàng bước vào trong, đưa tay lên chiếc công tắc để mở đèn, nhưng đèn không sáng. Hồng Vân lúng túng không biết làm gì. Người thân duy nhất của Hồng Vân là cha mình, thì ngủ không biết trời đất gì. Anh Thành cũng nằm giường bên cạnh hơi thở đều đều chắc cũng đã ngủ. Chú Thuận trong phòng đóng kín cửa, nhưng chắc tình trạng cũng không khá hơn cha nàng.
Hồng Vân đưa tay đóng cánh cửa lại. Tối đen. Nàng rùng mình sợ hãi. Bản chất nguyên thủy của con gái là sợ bóng tối. Ngay cả khi ngủ Hồng Vân cũng có một chiếc đèn ngủ nhỏ trên đầu giường. Hồng Vân mở hé cánh cửa, đưa đầu ra ngoài nhìn quanh, chỉ tiếng ngáy đều đều quen thuộc của ông Sơn nghe văng vẳng.
Hồng Vân mím môi, quyết định để cửa hé một chút cho ánh sáng bên ngoài lọt vào, nàng không thể tắm bên trong tối om như vậy.
Làn nước mát rượi như xóa hết những mệt mỏi của một ngày dài. Hồng Vân vừa tắm vừa hát nho nhỏ trong ánh sáng mờ mờ, nghe được giọng hát của mình nàng cảm thấy yên Hồng Vân hơn.
Bất chợt cánh cửa mở ra.
– Ah… – Hồng Vân kêu lên một tiếng nhỏ.
Trong bóng tối, Hồng Vân có thể nhận ra dáng đi xiêu vẹo của chú Thuận, ông không hề biết nàng đang thu người trong góc phòng tắm.
Hồng Vân đang lúng túng định nhắc nhở chú, thì bất chợt chú Thuận cho tay vào quần móc ra một vật xù xì đen đen. Hai mắt chú Thuận nhắm chặt, một tay cầm vật đó, tay kia kéo cạp quần xuống, dáng đứng nghiêng nghiêng như chực ngã bất cứ lúc nào.
– Xè… Xè… – tiếng nước xối xả vào bồn cầu.
Hồng Vân hai mắt mở to, tay bịt miệng mình lại. Nàng biết vật đó là vật gì, nàng chưa bao giờ thấy một cái dương vật đàn ông thật thụ, ngoại trừ của mấy đứa trẻ ở truồng tắm mưa trong xóm. Giờ đây, một chiếc dương vật lù lù trước mặt nàng, dù dưới ánh sáng mờ ảo nhưng Hồng Vân vẫn thấy khá rõ cái đầu to bóng của nó và chùm lông rậm rạp tràn ra khỏi bàn tay đang cầm của chú Thuận.
Hồng Vân nín thở chờ đợi, hai phút trôi qua mà như cả thế kỷ. Dòng nước tiểu của chú Thuận yếu dần, ngắt quãng, từng đợt và cuối cùng nhỏ giọt. Chú rùng mình, gĩu gĩu, rồi kéo quần lên, đi ra ngoài.
Hồng Vân thở phào. Nàng thầm hô mình may mắn. Nhớ lại giây phút đối diện với vật đó, Hồng Vân không khỏi thấy mặt mình nóng bừng lên.
Hồng Vân chợt nhớ tới cánh cửa phòng tắm, đang mở toang hoát sau khi chú Thuận rời đi. Hồng Vân nhẹ nhàng đứng lên, bước đến định bụng khép cửa lại để tắm cho xong.
Bất chợt chú Thuận vội vã chạy vào, tay bụm miệng, chú cúi gập người lên bồn cầu. Hồng Vân hoảng hốt, chỉ kịp nép người sau cánh cửa, úp mặt vào tường.
– Ồ ồ…
Tiếng nôn mửa vang vọng cả căn phòng tắm.
Tiếng mở nước, tiếng ục ục súc miệng, tiếng sột soạt cởi quần áo. Hồng Vân run rẩy cố thu mình sau khe cửa. Bất chợt, sau lưng Hồng Vân mát lạnh, cánh cửa phòng đóng sập lại, chỗ ẩn nấp cuối cùng của nàng cũng bị tước đoạt.
Hồng Vân bàng hoàng vừa quay người lại, thì bóng đèn chợt lóe sáng, cả căn phòng tắm tràn ngập ánh sáng.
– Ah…
– Ah… Con…
Hồng Vân hai tay che mặt, run rẩy, nàng vừa thấy toàn bộ cơ thể chú Thuận trần truồng đứng trước mình, dương vật lù lù đen thui, cái đầu tím bầm đung đưa, tay kia chú còn cầm chiếc quần short vừa cởi ra.
Thuận há hốc nhìn thân thể trần truồng của Hồng Vân ngay trước mặt. Cơ thể con bé căng tràn nhựa sống, bầu ngực nhỏ mới nhú với hai núm vú đỏ hồng, làn da trắng tinh, bóng lộn ướt át còn dính ít bọt xà phòng. Ông thầm nuốt nước bọt vô tình trào lên cuống họng.
Hồng Vân như bừng tỉnh, nàng quay người úp vào cánh cửa, tay với lấy chiếc khăn tắm che lên người. Ông Thuận cũng đỏ bừng mặt, mặc vội chiếc quần vào.
Hồng Vân cúi gằm mặt xuống, hai má đỏ tới mang tai.
– Cháu xin lỗi. Cháu…
– Không do chú đường đột. Chú phải xin lỗi cháu mới đúng. – Ông Thuận gãi gãi đầu ngượng chín người.
0 bình luận