Chương 3
Mười hai cô người mẫu đứng cố tình chừa một khoảng trống tại trung Hồng Vân. Nhạc bất chợt chuyển tông sôi động hơn. Bức rèm giữa sân khấu được nâng lên, khói trắng phun ra mờ mịt. Một bóng hình mờ ảo, yểu điệu, thon dài đi ra. Bước chân cô ta uyển chuyển hoàn hảo, khớp với từng nhịp của nhạc nền. Dáng người cô ta rất cao, gương mặt khá đẹp.
Cô không dừng lại ngang với mấy người kia, mà đi thẳng lên bục diễn kéo dài 30 mét về phía trước. Nét mặt cô ta lạnh lùng, không cười, không nhìn tập trung vào ai, chỉ liếc ngang như nhìn một bầy gà trong nông trại. Trên người cô ta mặc một bộ đồ mỏng manh nổi rõ từng đường cong gợi cảm, nhưng được chăm chút và che đậy khéo léo những vị trí mẫn cảm của cơ thể.
– Ngọc Ngà đó. Đẹp quá. – Giọng Thúy than thở bên tai Hồng Vân.
Hồng Vân chợt hiểu, cô ta là nhân vật chính của show diễn. Hồng Vân say mê nhìn cô ta. Hồng Vân không biết cô ta là ai, cũng chưa hề nghe tên, nhưng cô bé biết mình muốn được như thế. Kiêu kì, sang trọng, trung Hồng Vân của ánh hào quang.
– Ăn cơm đi con… Làm gì thẫn thờ thế? – Bà Thanh nhìn Hồng Vân.
Hồng Vân bừng tỉnh nhìn chén cơm trên tay mình còn y nguyên như lúc mẹ vừa đưa. Xưa nay, ăn cơm đối với Hồng Vân là một cực hình, mỗi bữa ráng lắm cô bé chỉ ăn được lưng chén cơm.
Hồng Vân mím môi nhìn chén cơm trên tay mình. Mình phải ăn, cơ thể phải đủ chất thì mới khỏe Tuấn Kiệt được, mới phát triển, mới đẹp hơn. Hồng Vân lặp lại câu nói mà mẹ cô lải nhải hầu như mọi bữa ăn. Nhưng bà không ép Hồng Vân được, vì mỗi khi ăn nhiều hơn bình thường một chút, cô bé sẽ ói, như vậy thì hại bất cập lợi.
Mình sẽ làm được. Mình sẽ đẹp hơn cô ấy, sẽ nổi tiếng hơn cô ấy.
Hồng Vân hít một hơi thật sâu. Cô bé bắt đầu ăn, ăn cuồng nhiệt như bị bỏ đói ba ngày, cơm, thịt, cá, rau cuồn cuộn liên tục bị Hồng Vân ngấu nghiến. Bà Thanh và chồng cứ há hốc ra nhìn biểu hiện bất thường của con gái mình. Bất chợt Hồng Vân tung ghế lao vào nhà vệ sinh.
– Ọe…
Một bàn tay ấm áp, vỗ vỗ lưng cho cô.
– Muốn ăn nhiều hơn để tăng cân phải từ từ… Không gấp như vậy được đâu con! Mẹ không biết động lực nào giúp con quyết Hồng Vân thay đổi mình. Nhưng nếu con cố gắng, mẹ sẽ giúp con.
Hồng Vân lau miệng, nhìn mẹ mình, mắt cô bé rưng rưng, nhưng trong ánh mắt đó có một ngọn lửa bùng cháy dữ dội.
Sáu tháng trôi qua thật nhanh chóng. Kỳ thi Đại học của Hồng Vân đã tới.
Sáng sớm, Hồng Vân đã dậy, kiểm tra lại hành lý của mình. Thay quần áo, tranh thủ nhìn ngắm cơ thể mình qua gương một chút. Đôi mắt Hồng Vân lóe lên niềm vui sướng hân hoan. Thân thể cô bé qua tấm gương đã tròn trịa hơn thấy rõ, ngực đã hơn nhú lên với hai núm vú nhỏ nhắn đỏ hồng, làn da trắng tinh bóng loáng, giữa hai chân hai mép thịt hồng hào với lúng phúng vài sợi lông mới nhú.
Suốt thời gian vừa qua, Hồng Vân đã thay đổi rất nhiều. Đi học xong, cô bé về nhà ngay, tập thể dục thường xuyên, ăn uống điều độ với khẩu phần tăng lên chút chút từng ngày do mẹ chuẩn bị. Sức khỏe cô bé tăng lên nhanh chóng, kinh nguyệt bắt đầu xuất hiện đều đặn hơn. Chiều cao của Hồng Vân cũng tăng lên 2 centimét. Hồng Vân đi học đã được mặc nịt ngực như mong muốn dù là loại có vòng cup nhỏ nhất.
Sự thay đổi của nàng làm cả trường xôn xao, ánh mắt bọn con trai bắt đầu nhìn ngắm nàng từ xa. Nhưng vẫn không có anh chàng nào dám tiếp cận nàng, chiều cao của Hồng Vân là rào cản thật lớn đối với họ. Họ cảm thấy mặc cảm, tự ti khi đứng bên một người con gái cao hơn mình nữa cái đầu.
– Hồng Vân… Xong chưa con? – Giọng cha Hồng Vân vọng lên.
– Dạ, con xuống liền.
Hồng Vân mau chóng mặc quần áo vào. Tay xách vali quần áo, sách vở, nàng chạy ào xuống lầu.
Dưới chân cầu thang, cha Hồng Vân, ông Sơn đang mỉm cười yêu thương nhìn con gái mình. Bà Thanh đứng kế bên, tay cầm nén nhang đang cháy mắt rưng rưng nhìn con gái. Khi xưa khi bà đi thi, ông bà ngoại cũng như thế.
– Thắp nhang cầu ông bà phù hộ đi con! – Bà Thanh đưa nén nhang sang.
– Dạ. – Hồng Vân buông chiếc vali xuống chân, nhận nén nhang từ tay mẹ.
– Lần này, ông đưa con đi thi, phải cẩn thận giờ giấc nhé, nhớ tìm hiểu đường đi nước bước trước để không bị muộn giờ thi. Phải… – bà Thanh nhìn lưng Hồng Vân khum khum vái lạy bàn thờ, miệng không ngừng căn dặn chồng.
– Trời ơi, tôi biết rồi mà! Bà lo bà ở nhà đó! Khóa cửa cẩn thận trước khi đi ngủ. Đợt thâu hàng mới phải xem rõ coi có bị pha không… – Ông ngược lại cũng không mấy yên Hồng Vân để vợ quán xuyến một mình ở nhà.
0 bình luận