Chương 1
Nàng chỉ là một người con gái yếu đuối, lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ. Nàng từng mặc cảm vì hình thể khác thường của mình, vì sự cô độc của bản thân ngay lứa tuổi cặp kè. Rồi khi gặp được tình yêu như dành riêng cho mình, nàng thật sự lột xác như một hòn ngọc tỏa sáng sau khi bóc đi lớp vỏ xù xì bên ngoài.
Những tưởng, đường đời của nàng sẽ phủ kín hoa hồng sau khi thuộc về anh. Nhưng con đường đi tìm tri thức vô tình dẫn dắt nàng đi vào một cánh cửa hào nhoáng mà bao nhiêu người mơ ước, để rồi khi nàng nhận ra những chiêu trò bẩn thỉu sau ánh hào quang ấy, nàng đã đứng trước một bờ vực không đáy.
Hồng Vân. Tên đầy đủ của nàng là Nguyễn Thị Hồng Vân . Người Hồng Vân rất ốm và cao. Đến năm 16 tuổi Hồng Vân vẫn chưa thật sự dậy thì, cô bé cũng có những hiện tượng theo kỳ như những người con gái khác nhưng chỉ lí nhí qua một ngày là ráo.
Hồng Vân thuộc dạng người dậy thì muộn. Người ta nói, người dậy thì muộn sẽ trẻ lâu, nhưng Hồng Vân rất khổ sở vì chuyện đó. Nhìn chúng bạn xúng xính đi mua áo ngực loại này loại kia mà cô bé cứ thấy nao nao.
Lần nào đi tắm Hồng Vân cũng dành cả năm phút nhìn ngắm cơ thể mình trong gương xem có biến đổi gì so với hôm qua. Nhìn chán rồi lại thở dài, chật lưỡi bỏ qua, tự nói với mình không sao, nhưng ngày mai chắc chắn cô bé lại như vậy. Cơ thể cô bé ngoại trừ làn da mịn màn trắng bóng ra, thì chưa hề có tí gì dáng dấp của phụ nữ.
Điểm hài lòng nhất của Hồng Vân trên cơ thể mình đó là gương mặt, mắt to, lông mày cong vút tự nhiên, lông mi dài, mũi thẳng, đôi môi đỏ hồng chúm chím. Từng nét trên gương mặt nàng đều đẹp, đôi mắt và đôi môi của mẹ, chiếc mũi và khuôn mặt thanh dài của cha, nàng như được chọn lựa kỹ càng những nét ưu tú nhất trên gương mặt cha mẹ mình.
Chiều cao của Hồng Vân cũng là một sự khác biệt ở chốn làng quê này. Con trai ở đây trung bình chỉ dưới một mét sáu, gọi là to cao cũng cỡ một mét sáu lăm là cùng. Nhưng Hồng Vân mới đôi tám, đã đạt chiều cao một mét bảy. Chiều cao cộng với dáng người ốm, Hồng Vân không bao giờ gợi lên chút nào hấp dẫn giới tính đối với đám con trai trong trường. Tính cách cô bé rất hòa đồng, hiền lành, được bạn bè yêu mến, bạn bè thân thiết thì vô số, nhưng chưa một người con trai nào muốn tiến xa hơn với cô.
Gia đình Hồng Vân sinh sống tại vùng đất Cần Thơ trù phú. Cha mẹ cô buôn gạo, nên cuộc sống không có gì vất vả. Hồng Vân cất tiếng khóc chào đời trong những giọt nước mắt vui mừng của cha mẹ và ông bà. Cô bé được nuông chiều từ bé, hai bàn tay cô bé hầu như không chạm vào việc gì. Nhưng Hồng Vân rất ngoan, không cãi lời cha mẹ bao giờ, cô bé như được dạy dỗ từ trước khi chào đời.
– Mẹ ơi, con muốn… mặc áo ngực. – Hồng Vân nói nhỏ vào tai mẹ.
Bà Thanh, mẹ Hồng Vân đang ăn sáng, nghe câu nói của cô, suýt nữa phun cả thức ăn ra ngoài.
– Con còn nhỏ mà, đâu cần chứ! – Bà luôn nói như vậy, bà không muốn nhắc đến nỗi buồn của Hồng Vân, cũng là lo lắng của bà.
– Con sáu tháng nữa là mười bảy rồi, nhỏ nhắn gì nữa. – Hồng Vân nói.
Bà Thanh đưa tay vuốt má con, ánh mắt bà trìu mến. Phải, thoáng cái đã qua, gần mười bảy năm. Cái ngày ấy bà còn nhớ như in, ngày Hồng Vân chào đời là ngày hạnh phúc nhất của bà, hơn cả ngày lên xe hoa về nhà chồng. Chờ đợi ngần ấy năm, đi khám đủ các nơi, khẩn đủ các chùa, cuối cùng bà cũng mang thai rồi sinh ra Hồng Vân. Con gái thì đã sao. Nỗi thèm khát có con đã nung nấu quá lâu, đến nỗi chuyện thừa tự cũng không còn quan trọng nữa.
Hồng Vân gần mười bảy, bà Thanh lo lắng nhìn con. Ở tuổi này khi xưa, bà đã quen cha của Hồng Vân, đã biết mùi vị tình ái lâng lâng bay bổng thuở ban đầu, dù vẫn trong khuôn khổ được cho phép. Vậy mà con bà, dù được sinh ra với gương mặt thiên thần, nhưng hình vóc con bé quá khác người, cao lêu nghêu, ngực phẳng lì như con trai. Bà Thanh không hỏi, thậm chí không dặn dò răng dạy chuyện trai gái như những bà mẹ khác có con gái hay làm, vì bà không muốn Hồng Vân buồn. Bà biết cô bé chưa hề có ai ngỏ lời.
– Con đừng nôn nóng. Cơ thể con sẽ thức tỉnh rất nhanh thôi. Con cứ lo học hành đi, năm nay là năm cuối trung học rất quan trọng đấy.
Bà Thanh kéo cổ Hồng Vân xuống, hôn lên má con bé, bà vẫn thường làm vậy để có thể hôn nó.
0 bình luận