Chương 5

Có người sẽ thắc mắc: Ủa, vậy cái lỗ đó chỉ để nghe lén cho chân thực hơn thôi à? Tôi là một người cầu toàn và luôn khao khát sự hoàn hảo, một người tương đối tỉ mỉ và thận trọng trong mọi việc, mặc dù học hơi ngu nhưng luôn cố rèn luyện trí não để có một tư duy toán học logic. Tôi luôn nghĩ: Mọi vấn đề trên đời này đều có rất nhiều cách giải quyết, quan trọng là bạn phải biết sử dụng chất xám trong mọi việc. Ở trường hợp này, vì để bảo vệ mình một cách an toàn nhất, không bị phát giác, phải cần có một điều kiện nữa: Góc nhìn của tôi cần có một vật hỗ trợ nữa đó là: GƯƠNG. Một phát minh vĩ đại từ thời xa xưa. Thời phong kiến Trung Quốc họ đã biết sử dụng đồng hoặc hợp kim của đồng để chế tạo gương, nếu để ý một chút thì trong các bộ phim cổ trang của Trung Quốc sẽ thấy phụ nữ hay soi những chiếc gương màu vàng vàng, chính nó đó, hình ảnh không được “trong” cho lắm. Còn tuyệt nhiên tôi chưa bao giờ thấy phái mạnh thời đó sử dụng gương, bởi vì họ bận đi chiến tranh, chiếm lãnh thổ hoặc tu luyện một môn phái ma quái nào đó mà theo mô phỏng lại trên phim ảnh cổ trang các nhà sản xuất phim đã kỹ xảo hóa hình ảnh khiến cho những cái đầu đầy trí tưởng tượng hoang đường của các mọt phim cổ trang mê như điếu đổ. Ấy thế là tôi nói phim cổ trang hồi tôi còn là học sinh (Tây du ký, Thủy Hử, Tam Quốc, Võ Lâm, Thiên Long Bát Bộ…) đến thời điểm hiện tại phim cổ trang TQ càng ngày càng dở ẹc, diễn viên thì đẹp đấy, trang phục xịn đấy, kỹ xảo thì phát triển đấy nhưng chỉ đóng cho các thiếu nữ tuổi đôi mươi xem mấy bộ phim ngôn tình cổ trang. Tôi thấy chướng mặt vô cùng, nhạt toẹt. Thời kỳ hiện đại kỹ thuật tráng gương đã được phát triển, và gương được ứng dụng phổ biến trong đời sống. Trở lại với cái Gương của phòng Linh, một chiếc gương hình chữ nhật được treo cao khoảng 1m65 chiều dài đâu đó vào khoảng 25x35cm, tôi đã tính toán hướng đi của mũi khoan để tạo thành góc nhìn với chiếc gương, phản chiếu hình ảnh của chiếc giường phòng Linh. Hy vọng tính toán của tôi là ăn khớp. Tôi đã có ý tưởng về chiếc gương lớn hơn, nhưng sẽ phải chờ thời cơ thích hợp mới triển khai được. Mọi việc đã xong, trong lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi nhẹ, xin lỗi tổ tiên, Cháu không dùng gương vào nghiên cứu khoa học, phát triển văn minh nhân loại mà lại ứng dụng gương vào việc đen tối và đầy tội lỗi này. Mọi thứ đã xong, Linh dọn dẹp, tôi mang máy khoan đem trả anh Lâm, đến cửa ngó chả thấy ai tôi gọi vọng vào. Thì thấy giọng của một chị gái đáp lại nói tôi mang vào bên trong nhà kho cất giúp chị, chồng chị mới đi tập thể dục, tay chị đang cầm đồ nấu ăn nên không tiện cầm vào. Trước mặt tôi là một chị kính cận, chắc lớn hơn tôi vài tuổi, mặc một áo ngắn tay cổ chữ V, quần dài đồng màu, gương mặt toát lên vẻ tri thức, thông minh, tóc xoăn sóng lơi, đen nhánh dài đến ngang lưng, đang lọ mọ trong phòng bếp, thấy tôi vào chị cười. Tôi mở lời trước: “Em chào chị, chị ơi cái máy khoan nhà mình thường để ở chỗ nào trong kho ạ?” Chị: “Chị cũng không rõ đâu, em cứ để tạm trong ấy, lát nữa chồng chị về, chị bảo chồng chị cất lại cho” Tôi: “Vâng ạ”. Cất tạm cái khoan trong kho tôi đi ra. Trở ra tôi nói tiếp: “Em cảm ơn nhà mình đã cho em mượn máy khoan nhé” Chị tinh nghịch: “Thế em định trả công nhà chị như thế nào đây?” Tôi ấp úng: “Công ạ, cái này, cái này…” cả người tôi đơ ra không biết trả lời như nào. Chị cười: “Chị đùa thôi, công cán gì đâu, mà em học trường VY đúng không? Khoa nào vậy?” Tôi: “Em bên khoa Kinh tế, khóa 46 ạ.” Chị: “Ohh, vậy hả” Tôi tò mò: “Chị cũng học trường VY ạ” Chị: “Không, nhưng có chút liên quan” Tôi: “Liên quan như nào ạ” Chị: “Từ từ rồi em sẽ biết thôi!” Tôi cảm ơn rồi chào chị rồi đi về, cũng không giới thiệu tên với hỏi tên chị. “Từ từ rồi em sẽ biết thôi”, như câu nói của chị lúc nãy. Không có gì phải vội. Trên đường về tôi nghĩ lại cái câu mà chị bảo “Thế em định trả công nhà chị như thế nào đây?”. Tôi thầm nghĩ: Trả công cho nhà chị thì khó chứ trả công cho riêng chị thì dù có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng em, úp mặt vào ngực chị em cũng làm.
0 bình luận