Chương 3

Tan trường với tâm thế uể oải, vì cái vụ văn nghệ này khá tốn thời gian và tập cuối tuần nữa nên coi như cả tuần chả có ngày nghỉ, có khi phải tập cả buổi tối để thành thục động tác, ghép nhạc các kiểu nữa. Nghĩ đến thôi đã thấy mệt hết người. Buổi chiều chẳng có tâm trí mà học với hành, lại làm vài ván game. Tối đến trằn trọc mãi, cay cú không thể nào ngủ nổi. Bỗng có tiếng xe tay ga RBL đi vào xóm trọ, tôi thì cực kỳ dị ứng với tiếng động cơ của RBL vì nó quá ồn. Phòng 01 có tiếng mở cửa chắc Hồng Vân với bạn nó hoặc ai đó đưa về. Một lát sau phòng Linh có tiếng động lạ, tiếng kẽo kẹt ~~~ liên hồi, rồi đến tiếng nhóp nhép… mắt tôi sáng ngời, tim tôi bắt đầu đập mạnh, tôi nhẹ nhàng rời giường, nhẹ nhàng áp má, bịt tai kia lại, nghe ngóng tiếng từ bức tường đối diện, nói thật tôi khá mê bộ môn nghe lén này, nó còn kích thích hơn cả việc xem mấy bộ phim cấp 3 trần trụi, mặc dù chỉ là âm thanh nhưng cái làm tôi kích thích là trí tưởng tượng phong phú của mình, với cách vách là âm thanh thực tế sống động, mà ở các bộ phim tôi xem không thể nào đem lại được. Đầu óc tôi như đang nhảy múa, điên cuồng tưởng tượng ra khung cảnh phòng bên cạnh, có thể là người yêu hoặc một thằng nào đó hoặc một ông chú đã có vợ nào nó đang điên cuồng cùng Hồng Vân làm tình. Cuộc mây mưa kết thúc, tôi lại nhẹ nhàng mò trở lại giường, đến lúc này tôi không chịu nổi nữa chuyện của chị Thùy với hiện tại làm tôi như muốn nổ tung, đành quay tay 1 nháy giảm bớt dục vọng đang quá mạnh mẽ trong người mình. Cùng lúc đó có tiếng khởi động xe RBL rồi hắn phóng vù đi trong màn đêm. Sáng hôm sau tôi thức dậy, việc đầu tiên là nhòm ngó vào bức tường sát phòng Hồng Vân, tôi đang cố tìm ra một khe hở, hoặc một điểm yếu nào đó để tôi có thể đục một lỗ nhỏ sang phòng Linh, nhìn ngang, ngó dọc, chả tìm ra một tia hy vọng nào thông sang đó cả, bởi vì bức tường tương đối dày, giả sử tôi khoan được một lỗ sang phòng Linh đi chăng nữa thì Linh sẽ phát hiện ra ngay thôi, lúc đó thì ôi thôi bẽ mặt, chắc chỉ có nước bỏ học. Đến chiều, đang say mê nghiên cứu bộ môn Liên Minh Huyền Thoại, thì bỗng có tiếng Hồng Vân í ới gọi. “Nguyên ơi! Có nhà không? Tớ nhờ tí” Tôi: “Có, đang chơi LOL”, Linh đi sang phòng tôi: “Tớ mới mua cái giá sách mới, loay hoay mãi không treo lên được, cậu sang giúp tớ một chút được không?” Hôm nay Linh búi tóc, lộ ra cái cổ trắng ngần, ở nhà sinh viên nữ chả bao giờ trang điểm, nhưng chính vì không trang điểm nên tôi có thể thấy được vẻ đẹp tự nhiên trên khuôn mặt của Hồng Vân. Hồng Vân là một người rất biết cách ăn mặc, áo thun bó sát và một chiếc quần thể thao, cả người Linh toát lên phong cách trẻ trung, tự tin và thu hút. Chạy sang phòng Hồng Vân thì thấy phòng bài trí khá ngăn nắp, gọn gàng, dưới nền là khung sắt để treo giá sách, một vài cái đinh với một cây búa, chắc mượn được của bác chủ nhà. Trong đầu tôi bỗng lóe lên một ý tưởng. Tôi: “Cái giá sách này mà để nhiều sách lên thì sẽ rất nặng linh ạ, nếu dùng đinh tớ e là nó không giữ được, đến một lúc nào đó nó sẽ sập xuống thôi, với cả dùng đinh đóng khó lắm, nếu đóng vào phần gạch bên trong nữa nó còn chả vào, nứt tường ra nhìn xấu lắm”. Linh: “Thế thì phải làm sao, hay là phải khoan vào”. Tôi: “Bác chủ nhà kiểu gì chả có cái khoan điện, còn vít với tắc kê nhựa thì mình tự mua lấy thôi, cậu chạy vù ra quán đồ điện nước hoặc quán bán đồ sắt hỏi kiểu gì chả có. Đợi tí tớ chạy lên hỏi bác chủ nhà xem có khoan không đã nhé”. Tôi phi như tên bắn lên nhà bác chủ nhà trọ. Tôi: “Bác ơi, nhà mình có cái khoan cầm tay không ạ, cái Linh nó muốn lắp cái giá sách bác ạ”. Bác chủ nhà: “Nhà bác có, nhưng tháng trước nó bị hỏng rồi”. Mặt tôi lúc đó như một đứa trẻ đợt tết đang ăn mừng vì được vài triệu tiền lì xì, bỗng bị mẹ lấy mất với lý do: Để mẹ giữ hộ. Tôi: “Vâng, cảm ơn bác”. Rồi lết cái xác đi về, được nửa đường thì bác í ới gọi lại. Bác chủ nhà: “Bác quên mất hôm vừa rồi nhà bác cũng treo mấy cái móc quần áo, có mượn tạm của anh Lâm nhà gần đây thôi, nhưng trả rồi, thế có mượn nữa không?” Tôi mặt lại rạng ngời như bóng đèn Rạng Đông 120w: “Có, có chứ ạ”. Bác chủ nhà: “Thế mày đi theo Bác”. Tôi: “Vâng ạ”. Bác chủ nhà: “Lâm ơi, có nhà không”. Nhà anh Lâm cách nhà trọ chúng tôi vài dãy nhà, ngôi nhà 2 tầng được thiết kế khá đẹp, nổi bật giữa những ngôi nhà ở đây. Một anh tầm khoảng 30 tuổi đi ra. Anh Lâm: “Chú Định ạ, đi vào trong nhà uống nước chú” Tôi: “Em chào anh”.
0 bình luận