Chương 2

Cả người tôi cứng đờ, đi qua chị, mùi thơm thoang thoảng của sữa tắm làm cho tôi cảm giác như đang phê pha ở một chốn bồng lai tiên cảnh nào đó, chị nhanh nhanh đi ngang qua, khăn tắm bị móc vào xe đạp, bị kéo lên 1 đoạn, ôi cái đùi miên man của chị càng lộ rõ hơn, nhưng bằng cách thần kỳ nào đó khăn tắm vẫn ôm chặt lấy cơ thể ấy. Đang định mở cửa phòng vệ sinh thì bỗng aaa… Một tiếng, quay mặt lại thấy toàn thân chị trần truồng không một mảnh vải, cái khăn tắm màu trắng đã nằm bẹp dưới đất, tôi hoảng hốt, mắt chữ A mồm chữ O, toàn thân tôi như cứng đờ, thị giác hoạt động tối đa thu vào trong não toàn bộ quang cảnh trước mặt, toàn thân chị nước da bánh mật, khỏe khoắn phần bụng thon gọn, tô điểm bằng cái rốn nhỏ xinh, nhanh như cắt chị cúi người lụm nhanh cái khăn tắm quấn lại trên người, trong khoảnh khắc đó ánh mắt tôi tia ngay xuống phần dưới, cặp mông to tròn của chị ở tư thế cúi người hiện lên đầy gợi cảm, lúc đó trong đầu nghĩ ngay rằng: Được một lần vuốt ve nó thì hay biết mấy.l Bỗng nhiên một màu đen hiện lên phía trước làm tôi choáng váng, giống như một người đang đi lạc giữa sa mạc thiêu đốt, đột nhiên nhìn thấy ốc đảo, nổi bật giữa sa mạc khô cằn, tôi nuốt nước bọt cái ực, cổ họng khô khốc. Nổi bật, thực sự nổi bật, cả cơ thể uốn lượn đột nhiên hiện lên 1 đám cỏ non đen nhánh, tươi mơn mởn. Chị luống cuống mở cửa phòng chui tọt vào trong đóng cửa cái rầm… tôi thì vẫn bất động tồng ngồng người cứng đờ, thằng cu em nó đội quần lên tư thế hiên ngang kiểu “cho em nhìn với”. Lần đầu tiên trong đời thực tôi được thấy một cơ thể trần truồng gần đến vậy, những bộ phim AV làm sao so sánh được cảm xúc thực khi đứng gần một người con gái đang phơi trọn vẻ đẹp trước mắt chứ. Lúc đi tè thằng cu em vẫn cứng ngắc, lôi mãi nó mới ra, đi tiểu những tia nước nhỏ đi so với bình thường, giải quyết xong cảm thấy khoan khoán vì trút bỏ được gánh nặng, trở về phòng lại nằm bẹp trên giường tim vẫn còn hơi loạn, lòng vẫn không thôi cảm thán: “Đẹp quá”. Nằm một lúc nghe thấy tiếng dép loẹt xoẹt, chắc ông Nam ổng tan học về, một lúc sau ông gọi í ới: “Nguyên ơi, đi chạy bộ e ei” “Không, hôm nay em không đi đâu” “Chán thế, để sang rủ mấy ông xóm bên kia vậy” “Vâng”. Nằm một lúc lâu, tôi mò dậy gửi một tin nhắn qua Messenger: “Em không nhìn thấy gì đâu nhé”. Đầu bên kia chị đang online, dấu “…” nháy liên tục vì chị Thùy đang soạn tin nhắn trả lời tôi, đợi mãi vẫn là dấu “…” nháy liên hồi, chị đang soạn tin trả lời nhưng chắc vẫn đang ngượng ngùng, do dự không biết trả lời tôi như nào. Mãi đến tối chả có tin nhắn phản hồi, thành ra tin nhắn của tôi ở trạng thái “Đã xem” và người xem không có ý kiến gì. Bị bơ luôn. Sáng sớm hôm sau, dậy đã không thấy chị Hồng đâu cả, chắc ngại chạm mặt tôi nên chị dậy sớm rồi lên lớp luôn rồi. Trước khi vào giờ học, lớp trưởng thông báo: Để chào mừng ngày khai giảng 5/9 sắp tới khoa ta sẽ đóng góp một số tiết mục văn nghệ chào mừng ngày khai giảng. Vì là năm thứ 3 nên ngày khai giảng sẽ cử ra một số đại diện của ban cán sự lớp và một số thành viên dự khai giảng, chứ không cần phải cả lớp đi (Chủ yếu là mấy em năm nhất dự thôi). Mọi lần văn nghệ tôi đều tìm lý do hoặc trốn không đi tập vì tôi biết giọng ca vàng của mình sẽ làm cho các khán giả tặng vài đôi dép vào mặt, mặc dù được lớp phó động viên rằng cứ đi đi cho đẹp đội hình. Lần này tôi có dự cảm chẳng lành lần này sẽ có trong đội hình văn nghệ. Khi lớp trưởng đọc danh sách, tôi nín thở chờ đợi, nhưng kỳ tích lại xuất hiện, đến tên người cuối cùng vẫn không có tôi, tuyệt vời. Chưa vui mừng được bao lâu thì lớp trưởng lại công bố tiếp: Cũng là để chuẩn bị cho khai giảng, tất cả các khoa sẽ cử ra một số sinh viên khác ngoài những người đã có trong tiết mục văn nghệ của các khoa, tập dượt một tiết mục khai mạc, số lượng diễn viên lớn. Tiết mục này sẽ tập riêng để không bị trùng lịch tập với các khoa và để tiết kiệm thời gian vì ngày khai giảng đã cận kề rồi. Cuối tuần này, thứ 7,8h sáng những người có tên sau tập trung tại nhà A1 để họp đội văn nghệ của trường… Khải Nguyên… Xong đời, tên tôi có trong danh sách văn nghệ của Trường luôn, ở khoa còn quen người nọ người kia đi còn đỡ ngại, lần này cho đi văn nghệ của Trường luôn thì hay rồi, chả quen ai với trốn thế méo nào được.
0 bình luận