Chương 5

Hai chân nàng mở rộng ra, mặc cho bàn tay đó xâm phạm vào nơi kỳ bí nhất của người phụ nữ. Nơi đó, trước tới nay chỉ có Tuấn Kiệt, nhưng nó lại nhận ra nó thích thú với ve vuốt của người đàn ông lạ, dù là một ông già. Đùi non của Ngọc Nhi cảm nhận một vật ấm nóng, rất cứng chỏi ra từ trong quần ông lão. Nàng biết nó là gì… Chợt cánh cửa xịt mở, tiếng Lan Kỳ vọng vào: – Xong chưa chị? Em đói muốn xỉu rồi nè. Ngọc Nhi choàng tỉnh, đẩy ông lão ra. Ông lão thất thần vẫn ngồi đó, tay cho vào quần run run. Ngọc Nhi cắm cúi mặc đồ với tốc độ nhanh nhất, khóe mắt vẫn liếc nhìn ông lão đang hì hục sục dương vật, mắt vẫn không rời cơ thể của cô. Dương vật ông khá lớn, nhìn nó run run trong tay ông như oán trách. Ngọc Nhi rùng mình, bàn tay vuốt lại tóc, đẩy cửa chạy ào ra ngoài. Đón nhận cô là ánh mắt của Lan Kỳ, con nhỏ nhìn cô như soi mói. Ngọc Nhi cúi gằm mặt, tự mắng nhiếc bản thân mình, sao lại buông thả với đối tượng như vậy, còn để đồng nghiệp phát hiện, chỉ còn đường chui xuống đất. – Chị làm gì mà lâu thể. Đẹp thế này mà chê ah. – Nhi hỏi. Ngọc Nhi thở phào, hình như là nó không thấy cảnh cô ôm rút lấy ông lão, có lẽ từ góc đó không thấy được chân cầu thang. – Hả quần áo gì thế này? Ngọc Nhi chợt nhìn mình trong gương thản thốt, cô còn chưa có thời gian nhìn kỹ quần áo của mình đang mặc. – Em cũng ngạc nhiên chị chọn bộ này đấy. Em định lấy ra chọc chị thôi, vì em nghĩ nó hơi quá sexy với phong cách của chị. Nhưng không sao? Hôm nay là ngày đặc biệt của chị mà, phải phá cách chứ. Ngọc Nhi thẫn thờ nhìn mình trong gương. Nàng đang bó chặt trong bộ váy đỏ, siêu ngắn, nàng có cảm giác như mình lại quấn khăn như lúc tới đây. Cổ áo chẻ rộng đến gần rốn, tôn lên khe ngực sâu hút mắt và làn da trắng ngần của nàng, duy chỉ có chiếc áo ngực vẫn nằm ngang khe hở, thật chướng mắt. – Cũng phải hôm nay là ngày của mình. Ngọc Nhi như trả lời cho Nhi, cũng như đang nói với mình. Thông suốt suy nghĩ trong đầu, nét mặt nàng tươi hẳn lên. Nàng mạnh bạo bấm bút chiếc áo ngực mỏng tang đó, ném luôn xuống đất. Hai tay nàng nâng nâng hai bầu ngực, mỉm cười tự đắc ý. Nhi đứng đó nhìn tròn mắt nhìn Dương. Dương nhoẻn miệng cười: – Có cũng như không, vậy thì cứ để không, cho tụi đàn ông chết hết. Nàng xoay người nhún nhẩy đi ra ngoài, không quên buông lại một câu. – Em trả tiền cho chị nhé. Chị không có xu nào hết. – Trời, chị mà có tiền trong người chắc có môn nhét vào… hi hi. Nhi vui vẻ đáp trả, tay móc tiền trong bóp. Khi ra tới ngoài đường, Ngọc Nhi đứng hít thở thật sâu. Trời đã bắt đầu tối, chắc khoảng gần 7h00. Chỉ 1 tiếng đồng hồ trải qua, Ngọc Nhi như thoát thai hoàn cốt, nàng như một người khác. Nàng tự tin đứng sát mép đường với chiếc váy củn cỡn, nàng mỉm cười đối diện với bao ánh mắt thèm thuồng của cánh đàn ông chạy xe qua. Lan Kỳ đứng phía sau như chìm hẳn sau ánh hào quang của Ngọc Nhi, nàng nhìn sau lưng Dương, nàng cảm thấy Dương như một người khác. Khác điểm gì, ngay cả Ngọc Nhi cũng không biết. Ngọc Nhi tự tin bước xuống mép lề đường, vẫy tay một chiếc taxi màu xanh từ xa. Như cố ý, tên tài xế chạy thẳng hướng này, chiếu đèn xe như xuyên thấu chiếc váy ngắn bó ngang cặp đùi thon dài trắng muốt của Ngọc Nhi. Từ sau lưng, Lan Kỳ có thể nhìn xuyên qua chiếc váy thấy mập mờ đường thẳng của cặp đùi lên tới đáy quần lót bé tí ẩn hiện sau lớp váy mỏng. Cảnh quan này không thoát khỏi ánh mắt như hổ báo của cánh xe ôm, mấy gã uống cà phê lề đường vẫn không rời mắt khỏi người Ngọc Nhi từ khi nàng bước ra khỏi shop. Ngọc Nhi chui tọt vào xe, vô tình hay cố ý thế nào, nàng lại ngồi ghế trước bên gã tài xế. Gã tài xế này to mập bụng phệ gần đụng tới vô lăng xe. Khi nàng bước một chân vào xe, chiếc váy cực ngắn phản chủ đã xếch lên một lên lộ ra đáy quần lót ren mỏng của nàng. Hơi thở gã tài xế dồn dập, đầy mùi rượu, miệng gã ấp úng. – Đi Lê Ngô Các quận 3. – Ngọc Nhi không đủ kiên nhẫn chờ gã hỏi.
0 bình luận