Chương 4

Dương vứt hết các suy nghĩ ra sau đầu, mặc chiếc quấn lót bé tí chỉ toàn lưới, ướm thử cái áo ngực lên, nhìn mình trước gương, nàng giựt mình chợt hiểu tại sao Nhi và Khang nói đây là phụ tùng sung sướng. Cái gì cũng nhỏ, siêu mỏng, toàn dây và dây… Ngọc Nhi tặc lưỡi, thôi kệ, có còn hơn không, vả lại có ai thấy đâu mà sợ. Nàng bắt đầu ướm thử bộ váy đỏ, lên người. Chợt Ngọc Nhi cảm thấy lạnh lạnh sau gáy, nàng nghe tiếng thở nặng nề, hổn hển của ai đó. Nàng rùng mình, nhìn lên bắt gặp một đôi mắt trợn trừng lên, khóe mắt ké đỏ những tia máu. – Á. Ngọc Nhi kịp bụm miệng lại trước khi la lên. Trên cầu thang tự lúc nào có một ông già tóc bạc trắng, đang ngửa ra trong tư thế nửa ngồi nửa nằm, mắt ông không dứt ra được cơ thể lồ lộ của Ngọc Nhi trong bộ đồ nội y khiêu gợi. Cơ mặt ông nhăn nhúm lại, tay trái ông nắm thành cầu thang, tay phải ông ôm ngực mình bóp nghiến. Miệng ông mở ra như cố hớp từng ngụm không khí, nước miếng chảy qua một bên, nhỏ xuống bộ pijama sọc xanh. Ngọc Nhi bụm miệng lại, vì nàng chợt hiểu, ông già đang trong cơn nguy cấp. Quăng luôn bộ đồ cầm tay xuống đất, Ngọc Nhi lao tới: – Ông… ông có sao không? – Hừ hừ… ông già chỉ thở, không nói được tiếng nào. Ngọc Nhi xông tới, xốc nách ông lên, cho ông tựa vào bức tường cầu thang. Nàng đang lúng túng, chợt nhìn thấy ánh mắt của ông nhìn chăm chăm xuống đất. Nàng nhìn theo, chợt thở phào, một lọ thuốc nhỏ có nhãn màu nâu, đang lăn lóc dưới chân nàng. Nàng chộp lấy, mở ra, lấy một viên, nhét thẳng vào miệng ông già, mặc kệ nước dãi của ông dính đầy tay, nhơ nhớp những ngón tay thon nhỏ của nàng. Ông già cố nuốt xuống, mặt nhăn lại, khóe mắt trào ra giọt nước mắt, cứ như là vừa nuốt một cục đá xanh. Ông gập người lại, ho sù sụ. Ngọc Nhi ngồi bẹp xuống bậc cầu thang, chồm tay ra sau lưng ông vuốt lưng ông. Cái lưng ông gầy đến lạ, trượt dưới lòng bàn tay nàng toàn xương, nhưng ngược lại truyền đến tay nàng cảm giác rất ấm áp. Chợt Ngọc Nhi cảm thấy một bàn tay thô ráp, ấm áp, vuốt lưng nàng, nhẹ nhàng vòng xuống mông, một ngón tay nhẹ nhàng trượt theo khe mông của nàng, nơi đó chỉ lót đúng một sợi dây của nội y. Ngọc Nhi rùng mình, bao nhiêu giác quan cơ thể tập trung lại dõi theo đường đi của bàn tay kia. Ngón tay đi hết đọan khe mông, trước khi chạm tới thềm bậc thang nó rẽ ngang vuốt sang mông của nàng. Cùng lúc đó, một bàn tay khác của ông lão vòng dưới cánh tay vuốt lưng của nàng, đặt nhẹ lên bầu ngực đầy phập phồng của nàng, lòng bàn tay khẽ nhấn nhẹ cảm nhận núm vú mềm mại đang run rẩy. Một cảm giác nhột nhạt, nóng rần rần chạy theo sóng lưng Ngọc Nhi. Nàng cứng đờ người, nàng biết mình đang bị lợi dụng. Nhưng sao… sao bàn tay đó lại ấm áp đến thế, sự thô ráp khô cằn của nó khác hẳn cảm giác mềm mại, láng bóng của bàn tay Tuấn Kiệt. Đầu óc nàng rối tung, mù mờ, nữa muốn hét lên, nữa mong chờ cảm giác sắp tới. Hơi thở của Ngọc Nhi mỏng như tơ, nàng không dám thở mạnh, sợ như cảm giác đang đến lại vụt bay đi. Bàn tay trái của ông lão đang đặt trên bầu ngực của nàng bắt đầu không yên phận, nó xoay, nắn, se đầu vú của nàng, nhẹ nhàng… Đầu ông lão rút vào lòng ngực của Ngọc Nhi, hơi thở của ông nặng nề nóng hổi phả lên làn da ngực của nàng. Ngón tay thô dầy vạch một bên áo lót mỏng tang qua một bên, Ngọc Nhi giựt mình, định phản kháng bất chợ nàng như bị định thân. Miệng ông lão đã nuốt gọn núm vú của nàng, mút chụt chụt, đầu lưỡi ông đánh lên xuống rất chuyên nghiệp, bàn tay thì bóp vung bầu ngực lên như thể ông có thể ngậm hết bao nhiêu đó vào miệng. Ngọc Nhi thở hổn hển, mắt nhắm tịt lại, nàng thầm nhẩm trong đầu, chút nữa, chỉ chút nữa thôi, nàng sẽ đẩy ông ra, nhưng cái chút đó càng ngày càng xa. Nàng mất kiểm soát. Nàng chỉ biết ông lão giờ phút này không còn vẻ yếu ớt, gần đất xa trời nữa, ông đỡ lưng nàng nằm ngửa trên những bậc thang, miệng ông không rời hai bầu ngực của nàng, hai tay ông tham lam xoa bóp không thương tiếc, miệng ông ậm ừ tấm tắc như khen một món ăn ngon. Ngón tay của ông trượt xuống giữa hai chân đã đẫm nước của Ngọc Nhi, nó lách nhẹ nhàng vượt qua sợi dây tượng trưng của đáy quần lót, nó miết nhẹ lên xuống giữa hai mép thịt của nàng. Ngọc Nhi bật ra tiếng rên rỉ nhẹ, dù nàng đã cố cắn chặt hai hàm răng. Nàng lắc đầu qua lại như phủ nhận cảm xúc vừa tới. Không nàng không thể như vậy, nhưng nàng như không còn sức lực.
0 bình luận
aaa