Dâm Nữ Ngọc Nhi
Kabuto
Chương 1
Tắm xong, bước ra với chiếc khăn tắm quấn ngang ngực, Ngọc Nhi như trút hết những mệt mỏi công việc trong ngày. Nàng nắm nhìn mình trong gương, nhoẻn miệng cười hài lòng thích thú với sắc đẹp trời ban của mình. Nàng thật đẹp, đôi mắt trong suốt, long lanh, răng thật đều trắng thấp thoáng sau bờ môi đỏ hồng tự nhiên. Nàng hơn ai hết, biết rằng mình rất đẹp.
Nàng thoáng thở dài, nhớ đến thực tại. Ngày mai thôi, ngày sẽ vĩnh viễn thuộc về Toàn, người chồng sắp cưới, người đã theo đuổi nàng suốt 4 năm Đại học. Không phải vì Ngọc Nhi không yêu Tuấn Kiệt, mà từ thời điểm trao thân cho Toàn 2 tháng trước, sau ngày đám hỏi. Ngọc Nhi bắt đầu thích thú khai phá những cảm xúc cơ thể mình. Những cảm xúc mà trước đây trong nền tảng giáo dục truyền thống khắc khe của cha mẹ được định nghĩa là tội lỗi, nhơ nhớp.
Giờ đây khi hiểu những ham muốn của bản thân nhiều hơn, nàng chỉ còn lại những nuối tiếc, hụt hẫng. 24 tuổi, vẫn xanh tươi, nhưng sắp thuộc về một người và chỉ một người đó thôi. Toàn không yếu như dáng dấp thư sinh, trắng trẻo của anh, Toàn cũng rất kiên nhẫn, dịu dàng khi anh gần gũi Ngọc Nhi và có thể dìu nàng lên đỉnh. Nhưng… Một chữ nhưng luôn ám ảnh Ngọc Nhi. Nàng biết mình cần nhiều hơn như vậy. Cảm xúc của nàng với Toàn giảm từ từ mà nàng có thể cảm nhận được. Còn đâu cảm giác nhột nhạt, run rẩy hổn hển theo từng cái vuốt ve của Toàn. Phải chăng nàng lãnh cảm, phải chăng nàng chai sạn xúc cảm? Không, nàng biết cơ thể mình, nàng cần nhiều hơn như vậy.
Hôm nay tối thứ Bảy, hai đứa bạn thân, Thuyên và Ngọc chốt là ngày tổ chức tiệc chia tay độc thân của nàng, dặn dò đặc biệt không cho phép dẫn trẻ em theo. Có nghĩa là người yêu, chồng sắp cưới, bạn trai… theo cách gọi của chúng nó. mời theo Lan Kỳ, đồng nghiệp vào cơ quan sau nàng 6 tháng, tuy bằng tuổi nhưng nó cứ muốn làm em, gọi nàng bằng chị.
Đang bần thần trước gương, đột nhiên nàng nghe tiếng chuông xe máy vọng lên kèm tiếng gọi thánh thót của Lan Kỳ:
– Chị Ngọc Nhi ơi!
Nàng rùng mình nhìn chéo lên chiếc đồng hồ treo tường, đồng hồ thiếu 5 phút là 6h00.
Ôi trời ơi! Hôm nay mình sao thế này – nàng thầm mắng mình. Nàng hẹn Lan Kỳ qua rước mình đi chung lúc 6h00. Mà nảy giờ ngồi bần thần đến tóc muốn khô luôn vẫn không buồn mặc quần áo.
Nàng chạy ra ban công tầng 1 nhìn xuống thì bắt gặp ánh mắt của Lan Kỳ nhìn lên, miệng hé mở như chuẩn bị gọi tiếp.
– Nhi chờ chị chút!
Ngọc Nhi một tay túm khăn tắm, chạy như bay xuống lầu. Vừa đến cửa, nàng mỉm cười áy náy, tay mở ổ khóa cổng. Lan Kỳ nhăn nhăn mũi lấy ngón trỏ đẩy mắt kính lên một cách tinh nghịch, đẩy xe máy qua cổng rào.
– Biết mấy giờ rồi không mà còn trần trụi thế này. Nhi nói oang oang. Nhưng như chợt nhớ điều gì, nàng rụt cổ lại nói nhỏ: Ấy chết, hai bác có nhà không chị?
– Đợi cô nhớ ra, giữ mồm giữ tiếng thì chắc tui bị mắng chết rồi. Đi vắng hết rồi. Thôi vào nhà đợi chút đi.
Ngọc Nhi rảo bước đi trước, băng qua sân nhà, đầu liên tục suy nghĩ về những váy treo trong tủ, phân vân không biết lựa chọn cái nào.
Nhưng khi này vừa tới cửa nhà, chợt như có sét đánh ngang đầu làm choáng váng. Cánh cửa nhà đóng im ỉm. Ngọc Nhi lao đến nắm cần gạt cửa như muốn giựt tung cánh cửa.
– Trời ơi, chết tôi rồi, cửa đóng dập lại rồi. Vừa la lên, nàng vừa giẫm mạnh hai chân một cách giận dỗi.
Lan Kỳ ôm bụng cười ngất.
– Có một cô dâu hậu đậu, hậu đậu.
– Thôi ngay, Ngọc Nhi gắt lên, hai tay vò tóc, miệng lẩm bẩm, làm sao bây giờ?
– Thì tìm thợ khóa về mở chứ sao?
– Ừ nhỉ! Mắt Ngọc Nhi sáng lên, chợt ảm đạm lại. – Giờ này còn ai làm mà tìm.
Bây giờ đến lượt Lan Kỳ nhăn trán khó nghĩ. Nhi vừa nghĩ, vừa liếc nhìn Ngọc Nhi từ trên xuống. Ngọc Nhi trừng mắt, đanh đá ưỡn ngực lên, ý nói có gì mà nhìn.
– Em có 1 ý, hơi kỳ nhưng khả thi. Miệng Nhi cười nhếch lên, ánh mắt láo liên nhìn có gì đó rất gian.
– Ý gì? Khi hỏi lại và thấy ánh mắt của Nhi, chợt Ngọc Nhi thấy rùng mình.
– Em có quen 1 shop rất gần đây, bán quần áo rất đẹp, ông chủ lại chịu chơi. Chị em mình ra đó lựa cho chị một bộ đồ cho tối nay.
– Trời ơi, em nghĩ sao vậy? Chị quấn cái khăn nhỏ tí này ra đường có mà bắt chị chết đi. Mặt Ngọc Nhi đỏ bừng, không biết nàng đang suy nghĩ tới điều gì.
– Đi taxi chị hai ah! Chị nghĩ mình ngồi xe máy của em ra đường hả?
Ngọc Nhi nghĩ tới cảnh tượng mình ngồi trong một chiếc taxi êm ái, kín đáo. Nàng chợt nhẹ lòng, nhưng mặt vẫn đỏ gay gắt.
– Nhưng…
– Không nhưng nhị gì hết, em đói lắm rồi. Nhi nhúng một phát chạy vù ra ngoài như pháo xẹt.
0 bình luận