Chương 4

Làn thu thủy, nét xuân sơn, lạnh lùng, thương xót, dùng dằng, bất phẫn, không nỡ, rồi kiên định, đôi mắt đen láy có chút hơi mờ sương rồi rất nhanh lại trong suốt, con bé thở hắt ra: – “Má tui chỉ muốn gặp lại ông một lần cuối cùng. Nếu còn niệm chút tình xưa thì ông tới bệnh viện BT phòng 503. Tui muốn đi về, mời ông cho phép!” – “… Con yên tâm, ba sẽ lo tới cùng, bao lâu nay hai má con nương tựa nhau không có ba, ba rất xin lỗi con, cũng bởi tại cuộc đời xô đẩy, ba bị ép buộc chớ không phải ba muốn vậy. Con đợi xíu, ba thay đồ cho lịch sự rồi lái ôtô đưa con tới bệnh viện liền, được không?” Ngập ngừng chốc lát, Thái Long lại bắt đầu văn vở như chưa bao giờ được làm văn, gì chứ vai người cha hết mực yêu thương, hắn rành tám câu, sao để con đĩ non đâu ra vả vô mặt, khụ khụ, đứa con thất lạc nhiều năm dấu yêu bị thiếu tình thương cho được. – Linh: (◣ – ◢)凸… Con nhỏ nhổ nước bọt một cái tỏ vẻ ghét bỏ rồi khè một tiếng, như con mèo xù lông với kẻ thù khiến Thái Long giật mình vì sốc không biết làm sao, nó đá vào ống chân một cái làm hắn la oai oái nhảy lò cò rồi đi như bay ra khỏi căn biệt thự. Trước khi đi, con bé không quên đá cNhư Ngọc cổng một cái ghét bỏ, này thì mạ vàng, tiếng rầm rõ to vang lên cáo chung cho buổi gặp gỡ định mệnh. – CNhư Ngọc cổng: Phúc Dâu! Cố ý! Rõ ràng là cố ý! – Thái Long: ٩(ಥ益ಥ)۶… Thật điên tiết! Con bé nóng nảy ngổ ngáo y chang mẹ nó! ♬♫♪’When the beat goin’ like that… Girl, I wanna put you up in my room… I wanna put you up against that wall… Throw you on the bed and take your clothes off’♪♫♬ Điện thoại kêu vang, “Ông già” hiện lên, ngày quái quỷ gì đây, hết phiền phức này tới khó chịu khác, hắn nhấc máy lên đầy ức chế: – “Ba.” – “Mày.” – Thái Long: ( ̄ – ,  ̄) Chơi trò bí hiểm gì đây, test điện thoại mới mua hay sao, Thái Long cười khổ, không lẽ ông bố già đứng đầu dòng họ chưa già đã lú lẫn. Nghĩ tới uy nghiêm tuyệt đối và những cơn thịnh nộ đầy máu lạnh của bố già, hắn đành kiên nhẫn giữ im lặng, cắn răng đợi ông già ruột lên tiếng. – “Mày. Mày dám làm trái ý tao.” – “Zdụ gì nữa vậy ba. Dạo này con toàn ở nhà có đi quậy ở đâu đâu?” – “…” – Thái Long: (╬ Ò﹏Ó)・・・ – “Con Hà. Nó vẫn còn sống!” Một tiếng gầm giận giữ vang như sét đNhư Ngọc xuyên hai lỗ tai làm Thái Long choáng váng, hắn ghét bỏ đưa cái điện thoại ra thật xa khỏi tai. Mẹ, tăng volume hết cỡ phải báo trước chớ, bộ ổng muốn gia chủ kế vị chưa nhậm chức đã bị thủng màng nhĩ chết bất đắc kỳ tử hay sao! – Tân Tuấn Kiệt: Ông trời, có thể cho con rút lại câu chửi hồi nãy hông, sao tự nhiên con đau đít quá ahuhu! – “Tao đã nói gì?” – Thái Long: (. – .)・・・ – “Tao. Đã. Nói. Gì?” – Thái Long: “Ba dặn… ba dặn Tân Hà phải biến mất” Hắn lúng túng trả lời. – “Biến mất. BIẾN MẤT. Mày hiểu tiếng Việt không? Sao nó vẫn còn sống, còn lòi đâu ra thêm một con Tân Hà Phẩy nữa?” – Thái Long: “Nhưng… nhưng cổ “biến mất” thiệt mà, 15 năm rồi có tung tích gì đâu? Mà khoan đã, ba cài máy nghe lén con?” – “Mả cha mày, tao không nghe lén con tao hổng lẽ tao đi nghe lén thư ký đi địt dạo? Có nghe thì mới biết mày làm ăn ra sao, sai chỗ nào tao còn cứu, lý do vì sao mày chưa được kế nghiệp gia tộc đó con: Mày quá lụy tình.” Thư ký: Á à, chính miệng ông thú nhận đó nha chủ tịch! Trong lòng có nghĩ thế nào đi nữa thì nàng cũng không quên cong cái mông tròn căng lên cho chủ tịch tha hồ nắn bóp vuốt ve.
0 bình luận