Chương 3

Chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, đôi mắt phượng ướt át hứa hẹn những đêm dài triền miên nhưng cũng thật phóng đãng và bạc tình. Khuôn mặt mang chút nét ngổ ngáo và lạnh lùng, thật quái lạ, cái khí chất này, kiểu thần thái này hình như thấy ở đâu đó rồi, giống như là… ở trên giường. – “Chú tính để tui đợi tới khi nào?” Linh tức hồng cả má, bờ ngực phập phồng rất đáng yêu. – Thái Long: “Cháu kiếm ai?” – Linh: ((╬◣﹏◢)) – Thái Long: (. – .) – Linh: “Cháu. Kiếm. Ông. Hoàng. Tuấn Kiệt. Thái Long” – Thái Long: “À ờ… chú… chú là ông Thái Long đó đây…” – Linh: “Vậy ông có mời tui vào nhà được không? Tui sắp thành con khô mực rồi!” – Thái Long: ( ̄△ ̄,) Nhìn con nhỏ dữ dằn bước vô phòng khách, càng lúc Thái Long càng thấy kỳ quái. Tính nết này, kiểu hung dữ, nét mặt, dáng người uyển chuyển, khụ, khuôn trăng đầy đặn nét ngài nở nang này rất quen thuộc, gặp ở đâu rồi nhỉ, chắc chắn là trên chiếc giường nào đó, không sai đi đâu được! Con bé ngang ngược ngồi xuống ghế, một chân phách lối để lên sofa, chân còn lại vắt qua thành chữ X. Có lẽ là vô tình, cái khe múp đầy đặn của con nhỏ lộ ra chút xíu hình ảnh trắng ngần của cái mu cao dụ đễ, cái áo dài bó sát từng núi đồi thung lũng, hứa hẹn lạch trời ngào ngạt nước thơm ngọt, ực, Thái Long đưa tay vờ như sửa lại cổ áo để che giấu cái nuốt vội, dưới quần thằng nhỏ lại giơ tay Hail Hydra… à không, Heil Hitler. Hắn không biết được, trong lòng con bé đã xác định hắn như một người dưng, một tên cặn bã. Bài kiểm tra đơn giản vừa được đặt ra và đương sự đã nộp bài trắng phau đạt zero điểm. Linh nhếch mép, thằng đàn ông khốn nạn, hắn chỉ muốn chiếm đoạt, dày vò thân thể phơi phới của con đàn bà là nó, và tất nhiên là, giả sức Thái Long có là thằng đàn ông cuối cùng sống sót trên Trái Đất sau một thảm họa, thì hắn cũng không xứng. Không thể dung thứ. – Thái Long: “Mời cháu uống nước. Cháu kiếm chú có chuyện gì?” – Linh: “Không cần. Hôm nay tui tới đây là để nhìn tận mắt coi một thằng đàn ông có thể tệ bạc tới đâu.” – Thái Long: “Sao cháu lại nói năng như vậy? Cháu có nhận lộn người rồi không?” Thái Long cau mày, còn nhỏ mà hỗn xược, xem chừng con nhỏ này cần được “dạy dỗ” lại, vừa mở miệng ra đã xúc phạm thẳng đến lòng tự tôn của hắn. – Linh: “Tui không lộn. Địa chỉ rõ ràng. Tui là con rơi của ông. Tui muốn coi cái bản mặt của ông nó tròn méo ra sao thôi, rồi tui về. Giờ tui đã hiểu, giàu sang nhung lụa cũng không làm những con người bại hoại có được cái gọi là đạo Thái Long. Chào ông tui về.” Vốn dĩ nàng đến đây với mục đích khác, nhưng khi đã rõ bản chất của cha đẻ mình, nàng cảm thấy quá tởm lợm và không muốn phải tiếp tục ở lại đây thêm chút nào nữa. Quay lưng đi khó chịu, nàng đứng dậy cất bước định rời khỏi ngôi nhà không có một chút nào tình thương này. – “Đứng lại.” Thái Long giận tím mặt, không những bị sỉ vả nặng nề nhất từ trước đến giờ, con bé còn phun xong bỏ chạy, cái này không được, chiến trận vừa mở ra đã chơi kế 36 là không thể nào, chải chuốt lại thông tin trong đầu chớp nhoáng rồi tìm kiếm từ khóa quan trọng để giữ chân đối thủ, dĩ nhiên cái này không làm khó được hắn: – “Tân Hà, má con, bây giờ còn khỏe mạnh không?” Đúng như dự đoán, bước chân nhỏ nhắn dừng lại, Linh lưỡng lự giây lát, nét mặt dãn ra chút lộ nét buồn sầu và thương cảm, Thái Long khẳng định, má nó đang bị bệnh gì đó, cần hắn cứu giúp. Chỉ cần còn sống, mời dăm ba tay bác sĩ có khó gì, đời sống khá lên là nó sẽ được nếm hương vị mê người của đồng tiền, rồi dần dà cũng sẽ lao vào đôi vòng tay “ôm ấp” của hắn mà thôi. Không có cái gì là thời gian và tiền bạc không thay đổi được.
0 bình luận