Chương 7: Bản thân Đại Căn không thể lên được

“Như, như nào vậy nương… Có chuyện gì ạ?” Nàng bất an nhìn bà bà, Lý Kiều Kiều không hỏi rõ được, trong lòng tràn ngập cảm giác nghi ngờ và bất an. Dù sao cũng là nhi tức phụ, không phải nhi tử, lời nói ra phải cẩn thận. Lưu đại nương dừng một chút mới nhẹ giọng nói: “Kiều Kiều, ngươi đừng trách nương lắm mồm, đã lâu vậy ra mà chưa có động tĩnh gì. Người trẻ tuổi các ngươi không nóng nảy nhưng nương đã gấp lắm rồi nha! Hơn nữa, ta và cha ngươi bây giờ còn trẻ, có thể giúp đỡ mang (địu con sau lưng), giúp đỡ làm việc nhà nông. Nếu giờ còn chờ thêm ba bốn năm nữa, lão phong thấp* như ta sợ là chịu không nổi!” *Những người già bị đau nhức, sưng tấy, cứng khớp dẫn đến hoạt động khó khăn. Bệnh phong thấp là căn bệnh mạn tính, nếu không có biện pháp kiểm soát hợp lý, xương khớp sẽ bị hủy hoại theo thời gian, dẫn đến nguy cơ biến dạng khớp và liệt chi. “Nương…” Lưu Đại Căn không giống nam nhân khác, căn bản chính là không thể làm chuyện đó. Vì thế nên nàng mới buồn bực muốn xa cách Lưu Đại Căn. Nhưng mà lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, đương nhiên không thể lựa chọn. Tiểu phụ nhân như người câm ăn hoàng liên, chỉ có thể nuốt mọi sầu muội vào bụng. Không ngờ bà bà lại nhắc tới chuyện này, Lý Kiều Kiều cũng khổ sở không thể nói thành lời, “Nương, chuyện này cũng không gấp được, nương ta có nói đến hay không cũng phải xem duyên phận, không phải nói có liền có…” Lúc trước khắc khẩu một thời gian dài, Lưu Đại Căn xin nàng giúp hắn ta che giấu, lúc này Lưu Kiều Kiều cũng không muốn để bà bà quá mức thương tâm, chỉ đành mím môi nói. Không ngờ Lưu đại nương nghe thấy lời này lại càng nóng nảy, cố gắng nói rõ ý mình một chút, “Kiều Kiều à, ý nương là, ta nghe nói trấn trên có lang trung chuyên xem cái này cho người ta. Chờ cha ngươi gieo mầm đậu xong, chúng ta có thể đi xem một chút? Nếu có thể trị hết thì tốt rồi, nếu thân mình không có bệnh gì, chúng ta coi như lên họp chợ trên trấn đi chơi một lát không phải sao? “Nương! Ý của ngươi là ta không thể sinh?” Vốn dĩ giúp nam nhân nhà mình lừa gạt mọi người đã khiến nàng chật vật không thôi, không ngờ trong lòng bà bà nàng lại chính là người không thể sinh. Lý Kiều Kiều là tiểu phụ nhân có chút mềm yếu, giờ lại bị công công bà bà nghi ngờ, nhất thời cảm thấy ủy khuất, đỏ mắt nhìn bà bà. “Không có, không có, hài tử ngoan, nương không có ý này. Chỉ là, chỉ là muốn quan tâm các ngươi rốt cuộc có cho ta cũng lão Lưu gia một đứa độc đinh không. Không phải nhà mẹ đẻ ngươi cũng chỉ có một cô nương là ngươi sao? Nương chỉ là thấy sốt ruột, không có ý muốn trách ngươi.” Thấy nhi tức phụ không vui vẻ, Lưu đại nương vội vàng nhỏ giọng dỗ nàng. Nghe thấy lời này, Lý Kiều Kiều mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng mà nghĩ tới Lưu Đại Căn, trong lòng lại không vui nổi. Nàng lại không thể nói thật, nhất thời tức giận trốn vào một góc, tránh mặt bà bà mà lau nước mắt. Tâm địa của Lưu đại nương vô cùng mềm, trong nhà chỉ có một độc đinh là Đại Căn, Kiều Kiều lại xinh đẹp, tính tình cũng khiến người ta thương. Bà làm sao có thể nỡ để nhi tức phụ ủy khuất? Nhất thời cũng bối rối, chỉ lau nước mắt nói: “Kiều Kiều à, cũng là do nương muốn ôm tôn tử, bản thân nương tuổi trẻ không được việc, không thể cho Đại Căn có thêm huynh đệ. Nếu không cũng không nghĩ đến việc để ngươi đi xem đại phu… Hơn nữa người trong thôn vẫn luôn lén nghị luận về ngươi, trong lòng nương cũng thấy sốt ruột…” “Nương! Ngươi không cần nói nữa, Kiều Kiều không sao cả, không cần đi xem đại phu!” Đại Căn giúp nhà biểu cữu xong thì cùng về với Lưu Đại Tráng. Đang nghĩ vừa rồi bắt được một đôi tiểu bạch thỏ, muốn về nhà cho tức phụ của mình nhìn một chút, dỗ nàng vui vẻ. Không ngờ còn chưa vào đến nhà đã nghe thấy tiếng mẫu thân mình lôi kéo Lý Kiều Kiều đi xem bệnh trong phòng bếp. Hắn ta lập tức bối rối, sau đó lại nghe thấy Lý Kiều Kiều cố gắng giúp mình giấu chuyện kia. Nam nhân lập tức thở phào, nhưng thấy mẫu thân nhắc đến người trong thôn, lại nghe thấy tiếng nức nở của thê tử. Cuối cùng nam nhân vẫn không nhịn được mà vọt vào, sốt ruột nhìn mẫu thân, lại đau lòng nhìn thê tử, chỉ nhấp môi không biết nên nói như nào cho tốt! “Đại Căn, ngươi hiểu lầm nương, ta không cố ý nói Kiều Kiều có bệnh xấu gì…” Lý Kiều Kiều thấy Đại Căn tới, tái nhợt mặt quay ra nhìn hắn ta, nước mắt lại không ngừng rơi. Nghĩ tới bản thân gả cho một nam nhân như thế, người trong thôn lại còn lén nghị luận, cho rằng nàng không thể sinh dưỡng. Trong nhất thời nàng tức giận đến nói không nên lời, chỉ bụm mặt khóc lóc chạy về phòng mình. “Ài, Kiều Kiều, nhi tức phụ! Nương không có ý đó, nương chỉ nói vậy thôi, không chê ngươi…” Thấy nhi tức phụ khóc thành như vậy, Lưu đại nương lo lắng, chỉ muốn chạy theo giải thích. Lưu Đại Căn ở một bên giữ bà lại, lớn tiếng nói: “Nương! Người có bệnh là ta, không phải Kiều Kiều! Là ta không tốt… Là ta không được…”
0 bình luận