Chương 6.2

“Muỗi… Không muỗi… À, đúng, đúng là con muỗi lớn…” Bỗng nhiên nghe thấy Lý Kiều Kiều nói sau cổ nàng ta có vết đỏ, sách mặt Bạch Thải Vi lập tức trắng bệch, vội vàng đáp một tiếng rồi kéo lại xiêm y, nước mắt lưng tròng mà chạy đi. Chỉ là bộ dáng nàng ta hoảng hốt, bước đi có chút gian nan, hai đùi còn run lên. Lý Kiều Kiều rất khó hiểu, hiện tại không phải vụ xuân mà, làm gì còn việc gì nặng nhọc hơn cấy mạ nữa? Tuy rằng Lý Kiều Kiều thành hôn sớm hơn so với Bạch Thải Vi nhưng lại chưa từng làm những chuyện đó, cũng không hiểu được vì sao người tỷ muội này lại kỳ quái như thế, nàng cũng không suy nghĩ sâu xa. Một lát sau lại thấy Cố đại thúc tươi cười đi đến, khuôn mặt thỏa mãn nói cười với những người khác. Nàng chỉ nghĩ đồ ăn Thải Vi tỷ làm đúng là ngon hơn nàng và bà bà làm! “Đại Căn tức phụ, ngươi đi đưa cơm à.” Một nhà Cố Dã thường xuyên lui tới với Lưu gia, ngày mùa cũng thường giúp đỡ nhau. Thấy Lý Kiều Kiều đang rửa chén, nam nhân mang theo nụ cười chào hỏi nàng, “Cha ngươi đâu?” “Cố đại thúc, cha ta đi hái trái cây rồi, nếu không thì ngài chờ một chút ta đi gọi hắn cho?” Lý Kiều Kiều thấy hắn ta cố ý chào hỏi với mình trước nên vội vàng đáp lời. “Không cần, Đại Căn tức phụ, ngươi nói với cha ngươi có rảnh thì kêu hắn qua nhà ta một chuyến.” Nói xong nam nhân lại vui vẻ rời đi. “Được rồi, để lát nữa ta nói lại với cha, để hắn hái thêm chút trái cây cho các ngươi nếm thử.” Một nhà Lưu gia lớn nhỏ đều là những người hiền hòa, Lý Kiều Kiều tuy là người gả đến nhưng tính cách cũng không khác là mấy. Nhìn Cố đại thúc dễ nói chuyện như thế, tiểu phụ nhân thật sự không hiểu nổi vì sao quan hệ giữa hắn và nhi tức phụ lại không tốt? Cầm chén đũa đã rửa sạch, thấy cha chồng mình cầm theo một thùng hoa quả đi tới thì truyền lời giúp Cố đại thúc. Nam nhân chọn mấy loại quả bỏ vào rổ, sau đó cười nói: “Mấy thứ này ngươi cầm về ăn cùng bà bà. Nhà Cố đại thúc của ngươi thích ăn đồ chua, nên ta sẽ mang một ít cho bọn hắn.” Nghe cha chồng phân phó xong, Lý Kiều Kiều liền trở về. Những ngày sau đó, tiểu phụ nhân được ăn uống no đủ. Tới hoàng hôn, Lý Kiều Kiều cầm ghế nhỏ ngồi gần bệ bếp canh lửa, lúc bà bà chuẩn bị đồ ăn xong bước vào bếp, thừa dịp trong viện không cái ai, Lưu đại nương cười nói với Lý Kiều Kiều: “Kiều Kiều à, kỳ kinh của ngươi hết từ hôm qua?” “A, đúng vậy, hôm qua vừa hết, làm sao vậy… Váy ta không sạch sao? Ta, ta đêm qua đã giặt năm lần rồi…” Bà bà bỗng nhiên nhắc tới kỳ kinh, tiểu phụ nhân chỉ cảm thấy bối rối. Từ trước đến giờ nàng thích sạch sẽ, mỗi tháng phiền nhất là việc giặt váy sau kỳ kinh… “Không, không, không phải nương muốn nói với ngươi chuyện đó. Chuyện là… Chuyện là… Kiều Kiều à, nương nói với ngươi một câu, nhưng không được tức giận với nương nha…” “Có chuyện gì vậy nương?” Chẳng lẽ đêm qua bà bà nhìn thấy cha chồng xoa vú mình sao? Nghĩ đến đây, sắc mặt tiểu phụ nhân hơi biến.
0 bình luận