Chương 6.1: Uống nước trà cha chồng từng uống qua

“Ngươi mau uống, để lạnh dễ bị tiêu chảy.” Cha Lý Kiều Kiều và Lưu Đại Tráng từ trẻ đã là anh em tốt. Đối với tiểu nha đầu này cũng thương yêu, trong lúc nhất thời không nhận ra có chỗ nào không đúng, chỉ thúc giục tiểu phụ nhân nhanh chóng uống hết ly trà bí đao. “Vậy, vậy được…” Trong tay cầm ly trúc, nếu là lúc trước thì nàng không thấy có vấn đề gì, nhưng cố tình lại là lúc này. Nàng còn chưa định thần lại sau chuyện đêm qua, chỉ sợ hãi mà uống một ngụm nước. À, đủng là rất ngọt, nhưng mà nàng thích vị ngọt, cho nên cũng không có gì không ổn. Vì thế tiểu phụ nhân lại đỏ mặt, nhắm hai mắt, uống hết chỗ nước còn lại trong ly, sau đó lấy khăn lau miệng. Cánh đồng ruộng nước mênh mang nhìn từ xa giống như ở trong sương mù. Thấy cha chồng vẫn còn đang ăn, Lý Kiều Kiều ban đầu định ăn thêm vài miếng cho có chứ không thể nào ăn hết phần của Đại Căn được. Nhưng nàng không lay chuyển được cha chồng mình, chỉ đành gắp thức ăn lên một chút, thật sự ăn không nổi mới bĩu môi nhìn Lưu Đại Tráng, “Cha chồng, ta thật sự không ăn nổi nữa, ngài ăn thêm chút nữa đi, lãng phí sẽ bị bà bà nói đó.” Nói xong tiểu phụ nhân lại đẩy cái chén sang cho Lưu Đại Tráng. Nông dân đều phải làm việc rất mất sức, có nhiều đến mấy cũng có thể ăn hết, tất nhiên Lưu Đại Tráng nhanh chóng ăn hết chén cơm còn lại. Ăn uống no đủ xong hắn mới cười nói: “Kiều Kiều, ngươi ở chỗ này chờ, ta đi hái chút trái cây để ngươi mang về ăn.” Cách đó không xa chính là chính là rừng cây ăn quả mà Lưu gia thuê của địa chủ, trong vườn còn có nhà tranh mà Lưu Đại Tráng dựng, trong đó có cả giường và đồ dùng, những lúc vào mùa đơm hoa kết trái, hai cha con Lưu gia cũng sẽ bận bịu ở nơi này.” “Cám ơn cha chồng.” Lưu Đại Tráng đi hái trái cây, Lý Kiều Kiều cũng không nhàn rỗi, ngồi xốm ở bên cạnh cái mương rửa bát, đợi chút nữa xem có cần hỗ trợ cha chồng không. Lúc đang rửa chén thì thấy tức phụ của Cố gia ở đầu thôn Bạch Thải Vi đang hoang mang chạy tới, đôi mắt nàng ửng hồng, miệng cũng cắn đến sưng đỏ. Lý Kiều Kiều vội gọi nàng ta lại: “Thải Vi tỷ, ngươi làm sao vậy?” Cố đại thúc Cố gia cùng tuổi cha chồng nhà nàng, tính tình lại không tốt. Ban đầu Thải Vi tỷ là người hầu trong nhà địa chủ, đương nhiên không phải làm nhiều việc nặng. Cho nên từ khi gả đến Cố gia, làm được việc nhà nhưng lại không thể làm nông, không thể tránh được bị Cố đại thúc trách móc. Đặc biệt là mấy năm gần đây Cố đại ca mưu sinh bên ngoài, lão bà hài tử ở trong nhà, chỉ đến tết mới về. Thải Vi tỷ thường trốn trong góc khóc thầm, mười lần gặp thì có đến chín lần đều thấy đang lau nước mắt, Lý Kiều Kiều không khỏi hỏi nhiều thêm vài câu. “À… Kiều Kiều, ngươi, tới rồi. Ta, ta không sao cả…” Bạch Thải Vi vội vàng tìm khăn, lại không tìm thấy. Lý Kiều Kiều đưa khăn của mình cho nàng ta, “Chính là lại bị đại thúc mắng… Cố đại thúc vẫn luôn như vậy. Tính tình có hơi lớn, trong lòng thật ra cũng không tồi đến mức đó…” Nói xong, Lý Kiều Kiều lại cẩn thận sửa sang lại tóc tai có chút tán loạn của Bạch Thải Vi đang đẫm mồ hôi. “Không, không… Không liên quan đến chuyện cha chồng nhà ta… Không sao đâu…” dường như Bạch Thải Vi rất sợ cha hồng nhà nàng ta, vội vàng phủ nhận. Lúc này, Lý Kiều Kiều lại nhìn thấy sau cổ nàng ta có một vết đỏ to tức khắc hét toáng lên, “Nha, Thải Vi tỷ, muỗi ngoại ruộng nhà tỷ sao lại độc như vậy, đốt một vết lớn như thế.”
0 bình luận