Cha Chồng Thụ Tinh Con Dâu Hư
Độc Thân Cẩu
Chương 5: Lưu đại nương giục sinh con, bảo nhi tức đi đưa cơm
“Đại Căn à, chả nhẽ đêm qua ngươi uống rượu đến choáng váng luôn? Nương hỏi bao giờ ngươi mới có thể cho lão Lưu gia bọn ta có thêm tiểu tử mập mạp đây? Nếu không có tiểu tử thì khuê nữ cũng được nha…” Tuy bình thường Lưu đại nương không hay thúc giục nhưng tính tình cũng thuộc kiểu nôn nóng. Nhưng vì mặt mũi nhi tức, nàng cũng ngại thúc giục Kiều Kiều, chỉ đành lôi nhi tử nhà mình ra nói mội hồi.
Thấy mẫu thân nói toạc ra như vậy, Đại Căn cũng cảm thấy xấu hổ, chỉ đành vùi mặt uống cháo, sau đó gặp một quả trứng gà đặt vào chén không của Lý Kiều Kiều, bộ dạng không dám ngẩng đầu, “Ta để lại một quả cho tức phụ.” Thấy nhi tử yêu quý con dâu như vậy, tự nhiên sẽ cho rằng tình cảm hai phu thê không đến nỗi nào. Lưu đại nương vỗ vai Đại Căn, nói: “Nương còn đặc biệt mua trứng vỏ đỏ, buổi tối làm điểm tâm cho Kiều Kiều ăn. Thím Trương nói nữ nhân ăn cái này bồi bổ thân thể. Ngươi cũng nên cố gắng hơn nữa, hiểu chưa?”
“Biết, biết.” Sợ mẫu thân lại thúc giục, bản thân hắn ta không cẩn thẩn lỡ miệng nói ra, Đại Căn chỉ đành nhanh chóng ăn xong, quẹt miệng vài cái, lập tức chạy ra ngoài ruộng. Lưu đại nương nhìn bóng dáng cao lớn của nhi tử, tuy rằng trong lòng vui mừng vì mình nuôi được nhi tử hiểu chuyện lại không nhiều lời nhưng vẫn còn ngóng trông sớm có ngày được bế đại tôn tử.
Nông dân thì đương nhiên ngày ngày bận việc trên đất Lý Kiều Kiều từ nhỏ cũng lo liệu việc nhà nên cũng không nhàn rỗi. Sáng sớm ăn xong hai quả trứng gà bà bà để phần, tiểu phụ nhận bắt đầu ở giếng trời giặt đồ, phơi đồ, cùng bà bà lột đậu chuẩn bị cho thời gian gieo trồng sắp tới. Hôm nay ngoài ruộng bận bịu, bọn cha chồng không quay về ăn cơm trưa. Lưu đại nương đặt cơm trưa, dưa muối cùng với một chút thịt khô vào cái rổ rồi đậy kín lại, cười nói với Lý Kiều Kiều: “Kiều Kiều à, ngươi cầm lấy, chén đũa để ta rửa cho. Vừa rồi Lý tủ cho ta một ít táo đỏ khô, đang ngâm nước, chờ ngươi trở về bóc ra là có thể ăn.”
“Ài… Nương ngài cũng ăn một chút đi, đừng chỉ chiếu cố mỗi ta.” Nàng nhấc rổ lên, thấy cốc nước ngâm táo đỏ tự nhiên nàng hiểu ra đây là dùng để bồi bổ thân thể nàng, lập tức lại nghĩ tới tình trạng của Đại Căn, trong lòng không khỏi lên men nhưng lại không dám nói gì, chỉ miễn cưỡng cười, sau đó mới đi ra ngoài ruộng.
Ruộng phân cho Lưu gia chính là mảnh ruộng ở xa thôn nhất, may mà hôm nay không nóng, trời nhiều mây, chuồn chuồn bay cũng thấp, tiểu phụ nhân lúc này đang đi giày rơm thuận tiện cho việc đi lại ngoài đồng, rất nhanh đã đến bờ ruộng. Mấy con trâu vẫn đang cày cách đó không xa. có trắng không hề sợ người, vẫn còn đứng dưới nước. Trong chốc lát có mấy con còn bay lên người mấy con trâu lớn, lúc lại vui vẻ mổ mặt nước. Lý Kiều Kiều lại nhìn thấy cha chồng nhà mình đang bận rộn, đột nhiên nàng nhớ tới chuyện tối hôm qua cha chồng say rượu, trong lòng hiện lên mấy ý nghĩ lung tung. Dừng một chút mới gọi to, “Cha chồng, Ăn… Ăn cơm…”
Lưu Đại Tráng mới gieo trong một đợt lạc, đang muốn nghỉ ngơi một chút thì nghe thấy tiếng của nhi tức phụ, vội ngẩng đầu lên cười với nàng. Hắn lấy khăn cột bên hông ra lau mặt, lúc này mới phát hiện bản thân còn cởi trần. Muốn tìm áo mặc lại mới phát hiện ra vừa rồi để cho tiện hắn đã cởi áo ra, trên người chỉ mặc một chiếc quần cộc, nam nhân lập tức cảm thấy ngượng ngùng.
Mà Lý Kiều Kiều đi đến gần mới phát hiện cơ ngực rắn chắc của nam nhân cứ như vậy lộ ra trước mặt mình, bắp chân cũng rất vững chắc, cơ thể cũng không khác với Đại Căn là bao này khiến nàng nhớ tới hành vi hoang đường đêm qua. Nàng đỏ mặt cúi đầu, vội vàng lấy xiêm y của cha chồng ở bờ ruộng đưa tới, run rẩy nói: “Công, công công, quần áo của ngài ở chỗ này…”
“Cảm ơn.” Người nhà nông đều là vai trần vắt khăn mà làm việc, Lưu Đại Tráng cũng không nhận ra có chỗ nào không thích hợp, chỉ khom lưng rửa sạch tay chân bằng nước mương gần đó rồi nhận lấy bát đũa từ tay nhi tức phụ, ngồi ở bờ ruộng bắt đầu ăn cơm.
Vốn dĩ việc đưa cơm Lý Kiều Kiều cũng thường xuyên phải làm, ngày thường đâu phải chưa bao giờ thấy bộ dáng gia công vai trần làm việc nông đâu? Nhưng trải qua chuyện đêm qua, nàng vẫn luôn cảm thấy có chỗ khác biệt. Để tránh bản thân miên man suy nghĩ, tiểu phụ nhân lại lấy từ trong rổ ra một ốc trúc, đổ nước đưa cho Lưu Đại Tráng. Lúc này nàng mới nhận ra Đại Căn không ở đây, vì thế sợ hãi hỏi, “Cha, Đại Căn đâu?”
“Đại Căn đi hỗ trợ biểu cữu công gia (cậu họ), đi gấp quá nên cũng không báo với ngươi và bà bà không cần phần cơm cho hắn…” Nói xong, Lưu Đại Tráng gắp mấy miếng thịt khô từ trong bát mình đặt vào bát Đại Căn, nói với nhi tức phụ, “Ngươi ăn đi, Đại Căn nói ngươi rất thích ăn thịt khô.”
“A? Không, không, ta không đói bụng…” Gia công (cha chồng) là bạn cũ của cha nàng. Lưu Đại Tráng cũng vẫn luôn thương yêu nàng như nữ nhi trong nhà. Nam nhân gắp đồ ăn cho nàng cũng không phải ngày một ngày hai. Cũng không biết vì sao, hôm nay tiểu phụ nhân lại khẩn trương đến mức không biết nên làm gì cho ổn, chỉ không ngừng vân vê góc áo của mình.
“Vậy uống nước, bà bà nhà ngươi hôm nay pha trà bí đao ngọt, ta uống không quen, ngươi thử xem.” Nói xong, Đại Tráng dùng lá cây lau quanh ống trúc sau đó nhét vào tay nhi tức phụ. Tiểu phụ nhân nhất thời khẩn trương, thiếu chút nữa nàng hất đổ cả ly trà!
0 bình luận