Chương 19: Hắn muốn có được cô (hơi H)

"Bọn họ đuổi theo sao? Cha, cha!" Hoắc Hàm Ngọc lo lắng quay đầu, lại bị sa mạc nhanh chóng xẹt qua ngăn chặn tầm mắt, cô cảm thấy rất kích thích, có cảm giác nguyên một mảnh thiên địa này, đều có thể mặc cô rong chơi. Đây là cảm giác như thế nào, là cảm giác Hoắc Hàm Ngọc chưa từng trải nghiệm qua. Ở Giang Nam, cô chưa học hết tri thức và lễ nghi, mỗi ngày chỉ có thể hoạt động ở trường học và trong nhà, ngoại trừ trường học, cô không thể bước ra cửa phòng một bước. Không ai biết, Hoắc Hàm Ngọc sống trong cảnh cẩm y ngọc thực ở Giang Nam cô đơn như thế nào. Một cô gái nhỏ mười lăm tuổi, nhất định phải sống cẩn thận tỉ mỉ, nhất định phải gò bó giống thiên kim đại tiểu thư, đừng nói ngược xuôi, cho dù đi nhanh hai bước cũng không thể. Cho nên hôm nay Hoắc Hàm Ngọc ngồi trên lưng ngựa với cha, cảm nhận được tốc độ, khiến cô vô cùng vui vẻ. "Không có, bị cha bỏ rơi rồi." Sau đó, Hoắc Mật chậm rãi thả chậm mã tốc, phần hông sưng to dán chặt lên mông con gái, một tay nhốt chặt vòng eo của Hoắc Hàm Ngọc, ép thân thể nho nhỏ của cô vào trong ngực hắn. Nhìn đ, đây là dã tâm trần trụi nhất của hắn đối với con gái mình, đúng vậy, vật nam tính của hắn cương cứng, kêu gào hắn muốn, muốn con gái mình, muốn làm người đàn ông của con gái mình, muốn con mình mình trở thành người phụ nữ của hắn. Hắn không ngừng khắc chế mình, hắn cảm thấy hắn sai, bọn họ đều sai, người Nhật Bản nói hắn không hiểu phong tình, trong mọi chuyện giống như một khối đá, người Bắc Cương nói hắn có đức độ, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn. Đây đều là sai lầm, hắn cũng có điên cuồng, hắn cũng có thể không giữ lại lý tính yêu một cô gái, tất cả tình yêu, tất cả khát vọng, tất cả ôn nhu với phụ nữ của hắn, đều dành cho một cô gái nhỏ tên là Hoắc Hàm Ngọc. Đây là con gái của hắn. Hắn muốn có được cô. Lúc lao vụt đi, hai tay Hoắc Mật ôm chặt vòng eo của con gái. Hoắc Hàm Ngọc tựa trong ngực cha, giang rộng hai tay trên sa mạc bão cát đầy trời, nhắm mắt lại, cảm nhận tốc độ phi nhanh và gió lạnh phả vào mặt. Cô cảm giác mông mình như đè ép một cái gậy thô ráp, khi ngựa phi nhanh, cách lớp quần áo, cái gậy ma sát vào mông cô, Hoắc Hàm Ngọc không phân rõ đó là cái gì, nhưng cô mơ hồ cảm thấy đó là thứ gì trên người cha, một bộ phận riêng tư nhất. Một trận gió tanh, mang theo ướt át đập vào mặt, cô chậm rãi mở mắt, phát hiện trước mặt là một mảnh đầm nước nho nhỏ, bên đầm nước còn có một cái cây rất lớn. Cô ngạc nhiên quay đầu, "Cha, có nước!" "Làm sao lại vui vẻ như vậy? Giang Nam cũng không thiếu nước." Nhìn khuôn mặt hưng phấn của con gái, trong lòng Hoắc Mật cảm giác hạnh phúc và cảm giác tội lỗi xé rách, từng chút từng chút thấm vào toàn bộ thể xác tinh thần của hắn, hắn xuống ngựa, lại ôm Hoắc Hàm Ngọc xuống, nâng mông của cô lên, để nửa người dưới của cô đè ép lên nửa người dưới của mình, cúi đầu hôn lên gương mặt phấn nộn bị gió lạnh thổi của cô, ngọt ngào trêu chọc nói: "Sao lại giống như chưa từng nhìn thấy nước vậy?" "Không giống." Trong lòng Hoắc Hàm Ngọc giống như nai con đi loạn, đưa tay, ôm chặt cổ cha, hai chân dứt khoát vòng qua eo cha, treo trên người cha, gương mặt xinh đẹp nhỏ lên ngẩng đầu nhìn hắn, nói khẽ: "Giang Nam có rất nhiều nước, cho nên con không cảm thấy nước có gì ly kỳ, nhưng ở một nơi vốn không dễ nhìn thấy nước, con lại nhìn thấy một đầm nước như vậy, đó chính là vui mừng."
0 bình luận